Lục Vinh Hàn có hơi choáng váng, ông ấy biết Tư Mã Ngọc Ngọc Như chỉ cần nhìn thấy Hoa Hiền Phương, thì tất nhiên phải náo loạn một trận, sao có thể khuyên nổi chứ.
Nhưng cho dù là như thế nào, cô ta đều không thể tổn thương với cháu trai cưng của ông ấy được.
Ngay lúc điện thoại reo lên, Lục Vinh Hàn nhẫn nhịn một trận lửa giận đang dâng trào lên.
Tiếng khóc lóc thê thảm của Tư Mã Ngọc Như lập tức truyền tới.
Lục Vinh Hàn chỉ nổi nóng nên quăng ra mấy chữ: “Đáng đời, tự mình tìm đòn mà.”
Tư Mã Ngọc Như trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên Lục Vinh Hàn nói chuyện với cô ta theo kiểu như vậy.
“Vinh Hàn, bây giờ mũi em sắp bị gãy luôn rồi, bị đứa con bất hiếu của anh đá đó, sao anh còn có thể nói với em như vậy hả?”
“Vậy tôi hỏi cô, có phải cô cầm bình sữa định nện vào Kiến Diệp không?” Lục Vinh Hàn u ám hỏi lên.
“Em không có, sao em có thể nện một đứa nhỏ như vậy, là Kiến Dao ném bình sữa về phía em, em nhặt bình sữa lên muốn ném qua một bên, kết quả lại bị Lục Kiến Nghi đạp tới một cước, đá thẳng vào mũi của em khiến mũi em như muốn gãy luôn rồi.
Vinh Hàn, có phải có người làm trái phải lẫn lộn như vậy không, trước mặt anh thì hãm hại em, em là hạng người gì, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng sao? Ngay cả con kiến mà em còn không nỡ giẫm chết, sao có thể ra tay làm tổn thương một đứa bé chứ? Loại chuyện này chỉ có Hoa Hiền Phương mới làm ra được thôi.
Anh không biết sao, cô ta đã dám hạ độc cho con của Kiều An, làm hại đứa nhỏ bị ngộ độc roiò nôn mửa, còn không biết có nguy hiểm tới tính mạng thế nào nữa.
Lòng dạ của cô ta thật sự quá ác độc, dáng dấp thì mang theo gương mặt thiên sứ nhưng trong lòng thì hiểm độc như ma quỷ.” Tư Mã Ngọc Như vội vàng giải thích, muốn tự mình rửa sạch trong sạch, cũng dùng sức dội nước bẩn cho Hoa Hiền Phương.
Con ngươi đen nhánh của Lục Vinh Hàn chớp động: “Được rồi, trong làng du lịch có camera giám sát, tôi sẽ tra rõ ràng.
Trước hết cô cứ đi tới bác sĩ xem xét thử đi, đợi chút nữa tôi sẽ đến.”
Sau đó ông ấy cúp điện thoại, Lục Sênh Hà bĩu môi: “Cô ta nhất định đang cố gắng tẩy trắng cho mình rồi, dù sao cô ta cũng bóp chết mà uy hiếp bố, cô ta biết rõ cô ta có làm cái gì thì bố cũng sẽ tin tưởng, cho nên cô ta mới có thể muốn làm gì thì làm, không cần lo lắng bố nghi ngờ.”
Lục Vinh Hàn sâu kín nhìn qua cô bé: “Dù sao thì cô ta cũng là mẹ ruột của con, con cứ hy vọng cô ta là kẻ ác hay sao?”
Lục Sênh Hạ nhún vai: “Con tất nhiên không hy vọng nhưng cô ta lại đúng là một người ác độc thật mà, chẳng lẽ còn có thể theo ý nguyện của con mà thay đổi hay sao?”
“Được được rồi, cô ta là người ác, một người vô cùng ác.” Kế bên, Tư Mã Ngọc lại bổ thêm một đao.
Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này, bố đã biết rồi.”
Trong bệnh viện.
Bác sĩ đang tẩy ruột cho Niên Niên, bởi vì nhóc ăn không nhiều nên sau khi nôn xong thì không còn vấn đề gì lớn.
Bên trong phòng kiểm tra đang tiến hành xét nghiệm, phát hiện bên trong còn có lẫn bột hạt anh đào mài ra.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho Tư Mã Ngọc Thanh ngửi ra mùi vị anh đào.
Bên trong hạt anh đào có chứa glycosid, một khi đạt tới một lượng nhất định thì sẽ khiến cho người ta bị trúng độc mất mạng, đứa nhỏ quá mức yếu ớt lại càng dễ trúng độc.
Hoa Hiền Phương rất rõ ràng là bột hạt anh đào là có người lén thêm vào.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, loại đồ ăn như quả hạch đào này dễ gây dị ứng, cho nên, ngay cả bột hạch đào cô cũng không dám để gần.
“Kiều An, tôi nghi ngờ trong trái cây xay bị người động tay động chân, sau khi cô đem trái cây xay đem về có từng bị người khác chạm qua hay không?”
Trong đầu Kiều An lập tức xuất hiện một bóng dáng người, nhưng cô ta không có nói ra, mà dùng biểu tình khiếp đảm nhìn qua Hoa Hiền Phương: “Mợ chủ Lục, cô thật sự không có hạ độc con của tôi sao?”
Hoa Hiền Phương bình tĩnh, tự nhiên nhìn qua cô ta: “Hôm qua, cô rõ ràng tận mắt nhìn thấy bọn trẻ con ăn trái cây xay trong bình.
Nếu tôi muốn hạ độc, sao lại tự mình cho đứa nhỏ ăn hả?”
Trong lòng Kiều An hiểu rất rõ, độc này không phải do Hoa Hiền Phương hạ vào, buổi sáng cô ta ra cửa, còn nếm qua một muỗng trái cây xay nữa, nếu có độc như lời nói thì chắc chắn cô ta cũng sẽ có phản ứng, sẽ không thể nào bình thường được như vậy.
Nhưng mà, cô ta không có ý định giúp Hoa Hiền Phương tránh thoát hiềm nghi, khiến mình tiến lui khó xử.
“Mợ chủ Lục, chỉ cần cô nói không có thì tôi sẽ tin tưởng cô.” Lời này có một ý vị lấy lòng Hoa Hiền Phương.
Lục Kiến Nghi sai người sang thăm dò căn phòng của Kiều An.
Từ tối hôm qua cho tới hôm nay, có hai người đi qua căn phòng của cô ta.
Một người là Tư Mã Ngọc Như, một người khác là nhân viên phục vụ quét dọn phòng.
Khải Liên nói cho anh biết, chuyện xảy ra sau khi nhân viên phục vụ vội vàng bước ra ngoài, muốn rời khỏi làng du lịch, nhưng bị bảo vệ ngăn cản lại.
Trải qua thẩm vấn, bà ta khóc thừa nhận, là lúc mình quét dọn căn phòng đã bỏ thêm bột anh đào vào trong thạch trái cây.
“Tôi nhất thời tham tiền nên ngu muội, tôi nghĩ đối phương chỉ muốn đùa ác một chút, không nghĩ tới là muốn giết người.”
“Là ai sai bà làm như thế?” Khải Liên hỏi.
“Cô ấy nói mình là thuộc hạ của mợ chủ Lục, còn nói tôi giúp mợ chủ Lục làm việc xong sau này sẽ có không ít chỗ tốt.” Nhân viên phục vụ nói.
Nghe nói như vậy, Hoa Hiền Phương chấn động mạnh mẽ: “Hình dáng người đó như thế nào?”
“So với tôi không khác lắm, người đó mang theo khẩu trang và mũ, thấy không rõ mặt.” Nhân viên phục vụ thành thật trả lời.
Sau khi tra hỏi nửa giờ, cảnh sát đã dẫn nhân viên phục vụ đi.
Hoa Hiền Phương cũng đã nhìn ra, có người đang cố ý vu oan hãm hại cho cô.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Lục Kiến Nghi mang theo lệ khí, không cần đoán thì anh cũng biết đó là do ai làm.
“Con chuột này luồn lên nhảy xuống hoài, cứ không chịu yên tĩnh nữa mà.”
Lục Vinh Hàn đến bệnh viện đón Tư Mã Ngọc Như trở về.
Tư Mã Ngọc Như không để ý tới đau đớn mà đi tìm ngay Kiều An.
Cô ta nhất định phải thúc đẩy kế hoạch này, để Kiều An và Hoa Hiền Phương cùng xé lẫn nhau, đấu một trận với Hoa Hiền Phương.
“Cô gái kia sự là đồ nghiêp chướng mà, trong lòng của cô ta nhất định xem mẹ con tôi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn trừ khử chúng tôi để sảng khoái.
Tôi không thể ngồi đây chờ chết được, đến lúc phải phản kích rồi.”
Kiều An lộ ra vẻ mặt oán thán: “Cô không muốn cố gắng phản kích sao? Nhưng muốn cầm trứng chọi lại đá hay sao?”
Tư Mã Ngọc Như vỗ vỗ bả vai của cô ta: “Cô đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô.”
“Cô đã không còn là bà chủ nhà họ Lục nữa, còn có năng lực gì có thể giúp tôi cơ chứ? Cô tự mình nhìn lại bản thân dáng vẻ của mình bây giờ đi, Lục Kiến Nghi sẽ không hạ thủ lưu tình với cô đâu.” Kiều An nhún vai, lời này đúng là đâm trúng tử huyệt của Tư Mã Ngọc Như, khóe miệng của cô ta giống như bị tổ ong vò vẽ đốt đến mức lệch cả sang mang tai.
“Chung quy thì cậu ta vẫn có cảm tình với cô, cô lại còn có hai đứa con trai bên cạnh, chỉ cần cô biết lợi dụng điểm này còn sợ gì không đánh lại Hoa Hiền Phương hả?”
“Căn bản là Lục Kiến Nghi không chịu thừa nhận con trai, tôi cũng còn có cách nào nữa chứ? Nếu như Chủ tịch Lục vẫn là người quản lý nhà họ Lục, cô còn có thể giúp tôi thuyết phục ông ấy tiếp nhận đứa nhỏ, nhưng bây giờ ông ấy không còn lo mọi chuyện nữa, mà quan hệ với Lục Kiến Nghi còn rất căng thẳng, nên cũng không giúp ích được gì.” Kiều An nói.
Từng thớ cơ trên mặt Tư Mã Ngọc Như dường như đều rung động liên hồi.
“Cô cứ yên tâm, tôi sẽ có biện pháp có thể đối phó với Hoa Hiền Phương, chỉ cần sau này cô phải dựa theo lời tôi nói mà làm, đảm bảo với cô là cô sẽ đánh bại được Hoa Hiền Phương.”
“Chỉ mong cô có thể giúp được tôi.” Kiều An xoay người, đi tới phía trước cửa sổ, một tia ánh sáng nham hiểm xẹt qua trên mặt rồi nhanh chóng biến mất.
Hoa Hiền Phương lo lắng thân thể đứa nhỏ bị ảnh hưởng, nên để cậu bé ở lại bệnh viện quan sát một ngày, cũng sắp xếp bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ trong suốt quá trình.
Cô ta phát hiện ra được chút tính cách thật của Hoa Hiền Phương, gặp yếu thì sẽ yếu, gặp mạnh thì sẽ mạnh, ăn mềm chứ không ăn cứng.
Đối phó với cô phải dùng thủ đoạn mềm dẻo, nếu như dùng dao cứng rắn thì nhất định sẽ bị cô dồn sức đánh trả, một đao giết ngược.
Đáng tiếc, Tư Mã Ngọc Như quá ngu dốt, còn chưa ý thức được điểm này, luôn tự cho mình nắm được Lục Vinh Hàn mà không thèm kiêng nể gì, cho nên mới rơi xuống kết cục như ngày hôm nay.
Cô ta tuyệt đối sẽ không bước theo gót chân của Tư Mã Ngọc Như đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...