Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Niên Niên ăn xong trái cây xay nhuyễn thì vẫn muốn ăn nữa, bàn tay nhỏ cầm cái muỗng không chịu buông ra.
Hoa Hiền Phương buồn cười, lại múc thêm cho cậu bé hai muôi nữa: “Con vẫn còn nhỏ, dạ dày rất yếu, không thể ăn nhiều được, nếu không thì sẽ bị đau bụng.”
Nhìn thấy trong bát lại có trái cây xay nhuyễn, cậu bé mới buông ấy ra, ăn thêm hai thìa, lúc này mới thỏa mãn.
Sau giờ cơm chiều, Kiều An đến đây.
Hoa Hiền Phương lấy cái bình đựng trái cây xay nhuyễn trong tủ lạnh ra.
Cô đưa cho bọn trẻ mỗi người một bát, số còn lại đưa cho Kiều An: “Niên Niên rất thích ăn cái này, cô mang về bỏ vào tủ lạnh, ngày mai lại đút cho thằng bé ăn.”
Trong lòng Kiều An rất đề phòng Hoa Hiền Phương, e sợ cô hạ độc đứa con của mình.
Tuy nhiên cô ta tận mắt nhìn thấy Hoa Hiền Phương lấy trái cây trong bình cho con mình ăn nên cũng an tâm.
“Trái cây xay nhuyễn mẹ làm ăn ngon nhất.” Lục Kiến Dao vừa nói vừa chép miệng nhỏ.
Niên Niên lần đầu được ăn trái cây xay nhuyễn, vui vẻ bò trên đệm, hoa tay múa chân.
“Ăn… Ăn…”
Kiều An nở nụ cười: “Cục cưng của mẹ có thể nói rồi, thật không ngờ từ con có thể nói được đầu tiên lại là ăn đấy nhé.”
“Nên cho thằng bé chơi với nhiều trẻ con hơn.” Hoa Hiền Phương khẽ cười.
Kiều An nhân cơ hội nói: “Nếu thằng bé có thể lớn lên cùng anh chị thì tốt rồi, như vậy thằng bé sẽ không cảm thấy cô đơn.”
Hoa Hiền Phương chỉ cười chứ không nói gì.
Nhìn thái độ của Lục Kiến Nghi kiên trì như thế kia, chỉ sợ việc này không thành được rồi.
Kiều An thấy cô không nói gì, trong lòng hơi hoảng loạn.

“Mợ chủ Lục, chỉ cần cô có thể khuyên Kiến Nghi nhận con thì tôi cam đoan sau này nhất định sẽ không đến quấy rầy hai người.”
Hoa Hiền Phương buông ấy, vẻ mặt khó xử: “Tôi chỉ có thể nói sẽ lại làm công tác tư tưởng với anh ấy, nhưng cô cũng không cần ôm hy vọng.

Dù sao cô trộm có đứa con trai sau lưng anh ấy, việc này đã phạm vào giới hạn của anh ấy.

Con người anh ấy, tính cách có chút kỳ quái, nếu là đứa bé anh ấy chờ mong thì anh ấy sẽ coi như bảo bối, nếu là đứa bé anh ấy không muốn thì sẽ coi như giày rách mà thôi.”
Cô nói xong, phủ tay lên cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình: “Đứa bé đang ở trong bụng tôi đây cũng không được anh ấy chờ mong.

Lần này mang thai là hoàn toàn ngoài ý muốn, anh ấy không muốn sinh thêm con nữa.

Sau khi biết tôi mang thai, anh ấy thật sự tức giận, khuôn mặt âm u như sắp mưa rền gió dữ, mỗi lần nhìn thấy bụng tôi đều trưng ra vẻ mặt căm thù.

Anh ấy còn nghĩ xong tên cho con rồi, tên là Lục Dư Thừa.”
Kiều An kinh ngạc rớt cằm, quả thực không thể tin được.
“Cái này không có khả năng chứ, chắc là cô đang nói đùa thôi.

Sao anh ấy có thể không thích cả con của cô sinh được?”
“Là thật đó.” Lục Sênh Hạ đi đến: “Trước kia lúc chị dâu mang thai, cả ngày nếu không phải đặt tay lên bụng chị thì anh ấy lại dán lỗ tai lên bụng chị để nói chuyện với con, bây giờ quả thực là thờ ơ, có mắt không tròng.

Lúc chị dâu sinh Kiến Dao và Kiến Diệp, anh ấy đã thề không cho chị dâu sinh nữa, bây giờ chị dâu mang thai, anh ấy quả thực sắp phát điên rồi.

Còn nói đứa cháu này của tôi là thừa dịp không chú ý mà chui vào, tu hú chiếm tổ chim khách.

Tính cách anh cả luôn rất lạnh lùng, làm cho người ta không thể nào đoán được, đối với con đẻ của mình cũng rất lạnh lùng.”
Hoa Hiền Phương mím môi: “Mỗi ngày đi ngủ tôi đều dùng gối che bụng, tránh cho ánh mắt ghét bỏ của anh ấy làm cho bé cưng sợ hãi.”
Kiều An hỗn độn trong gió, trước mắt như có đàn quạ đen bay qua.
Lời này quả thật cho cô ta 1000 điểm thương tổn vật lý, đánh cô ta thương tích đầy mình.
Cô ta bỗng nhiên phát hiện, tuy rằng mình quen biết Lục Kiến Nghi nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng thật sự hiểu biết anh, thăm dò tính cách cùng sở thích của anh.
“Sau này tôi có thể mang Niên Niên đến đây chơi cùng anh chị thằng bé thường xuyên không?”
Có lẽ để Lục Kiến Nghi thường xuyên nhìn thấy thằng bé thì sẽ dần bồi dưỡng ra tình cảm, cô ta sẽ vẫn còn hy vọng.

Hoa Hiền Phương nhún vai: “Tôi có thể sắp xếp, cho cô mang Niên Niên đến biệt thự quanh hồ.”
“Được, Niên Niên có thể chơi cùng anh chị thì nhất định sẽ rất vui vẻ.” Trên mặt Kiều An xẹt qua một nụ cười xảo trá.
Cô ta đột nhiên phát hiện, Hoa Hiền Phương cũng không mưu mô như mình vẫn nghĩ, trái lại còn đặc biệt ngây ngơ, là trước kia là cô ta đã đánh giá cao Hoa Hiền Phương.
Kiều An ôm con về phòng.
Lục Sên Hạ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Hoa Hiền Phương.
“Chị dâu, sao em cảm thấy hành vi của chị giống như đứa con của Kiều An thật sự là con của anh cả vậy.”
“Không cần biết có phải hay không, đây là lỗi của người lớn, đứa bé vô tội mà.” Hoa Hiền Phương thản nhiên cười.
“Vậy rốt cuộc là phải hay không phải?” Lục Sênh Hạ hoang mang hỏi.
“Chị cũng không biết, Kiều An nói phải, Lục Kiến Nghi nói không phải.

Chị cũng lười tìm hiểu, cuộc sống mà, khó có được hồ đồ một lần.”
Cô buông ấy, cười ý vị sâu xa.
Lục Sênh Hạ ưu thương ôm vai cô.
“Chị dâu, làm bà chủ nhà giàu phải thông minh chút, không thể quá lương thiện được, nếu không sẽ bị người khác bắt nạt rất thảm đó.”
Hoa Hiền Phương cười: “Em yên tâm, nếu có người muốn cưỡi lên đầu lên cổ chị thì chị sẽ kéo người đó xuống dưới, ngã đau tới mức tứ chi tách rời.”
Sau khi Kiều An đi vào phòng, Tư Mã Ngọc Như đến đây.
Nhìn thấy trái cây xay nhuyễn trên bàn, cô ta thuận miệng hỏi một câu: “Đây là cô làm sao?”
“Không phải, là Hoa Hiền Phương làm, Niên Niên thích ăn nên cô ta cho tôi.” Kiều An thản nhiên nói, vừa nói vừa bỏ bình trái cây vào tủ.
Nét hung ác nham hiểm chợt xẹt qua đáy mắt Tư Mã Ngọc Như: “Đồ Hoa Hiền Phương đưa mà cô cũng dám cho con trai ăn, không sợ cô ta hạ độc à?”
Kiều An bĩu môi.
Cô ta lại không phải đồ ngốc, Tư Mã Ngọc Như cẩn thận về vấn đề này, cô ta biết.


Tư Mã Ngọc Như càng hy vọng cô ta và Hoa Hiền Phương đánh nhau đến chết đi sống lại, hai bên đều không tốt, cô thoải mái ngồi làm ngư ông đắc lợi.
“Cô cũng không nên nghĩ cô ta quá độc ác, không phải cô cũng yên tâm để Tư Mã Ngọc Thanh ở cùng cô ta à?”
Tư Mã Ngọc Như làm bộ thở dài.
“Trước kia tôi cũng không ngờ rằng cô ta độc ác đến mức có thể làm hại một đứa trẻ, cho đến khi Ngọc Thanh ăn bánh của cô ta rồi trúng độc, lúc đó tôi mới biết được cô ta đáng sợ mức nào.

Cô ta dám bỏ ba đậu vào bánh, làm hại Ngọc Thanh phải nằm viện suốt hai ngày, người sút mấy cân.”
Kiều An liếc nhìn cô ta đầy thâm ý: “Sao tôi lại thấy Ngọc Thanh rất thân thiết với cô ta, hoàn toàn không sợ cô ta chút nào thế nhỉ.”
“Đây là chỗ tài giỏi của cô ta, mặc dù cô ta làm, thế nhưng vẫn luôn giả bộ vô tội, người khác căn bản không bắt được nhược điểm.

Cho dù tôi có mười cái mồm cũng không có cách nào buộc tội được cô ta, trái lại còn làm cho người khác nghĩ rằng tôi đang vu hãm cô ta nữa chứ.” Tư Mã Ngọc Như nói.
Đối với lời này của cô ta, Kiều An cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Cô ta và Tư Mã Ngọc Như cùng lắm là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Trước kia Tư Mã Ngọc Như là vợ bé nhà họ Lục, có giá trị lợi dụng rất lớn đối với cô ta.
Bây giờ cô ta bị nhà họ Lục đuổi, tự thân đều có bảo toàn, muốn dựa vào cô ta để xoay người, chỉ sợ là chuyện cười.
Điều duy nhất cô ta có thể làm chính là làm ngư ông đắc lợi, để Tư Mã Ngọc Như và Hoa Hiền Phương tranh đấu.
Nếu Tư Mã Ngọc Như có thể thắng Hoa Hiền Phương, cô ta có thể ngồi mát ăn bát vàng được rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận