“Từ sau khi em và Hoa Hiền Phương xích mích với nhau, cả người cũng thay đổi, trở nên không biết nói lý.
Rõ ràng em biết Kiến Nghi bọn nó sẽ đến đây từ lâu, nhưng em lại dẫn người phụ nữ đó tới, em nói đó là Kiều cái gì đó An cơ? Lẽ nào em nhất định phải khiến cho tất cả mọi người không qua lại với nhau cả đời thì mới yên tâm sao?”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như méo đến tận mang tai.
“Con của Kiều An cũng là cháu trai ruột của em.
Lục Kiến Nghi đối xử với Kiều An như vậy là bội bạc, nó không chấp nhận Kiều An thì thôi, ngay cả con cũng không nhận, chỉ là em không ưa loại hành vi vô tình này của nó.”
“Đừng nói con của Kiều An không phải con của Kiến Nghi, cho dù là phải đi chăng nữa, đó cũng là chuyện riêng của nó, anh đây thân là bố nó còn không có quyền hỏi, cũng không có tư cách hỏi, huống chi em một người ngoài tám cái gậy tre cũng không bắc tới.” Lục Vinh Hàn không hề khách sáo nói thẳng.
Tư Mã Ngọc Như có một loại xúc động muốn đập đầu chết trước mặt ông ấy.
“Em là người ngoài tám cái gậy tre cũng không bắc tới sao? Tại sao anh có thể nói như vậy với em được cơ chứ?”
Lục Vinh Hàn phủi tro trên điếu thuốc lá.
“Em vẫn luôn không ý thức được thân phận của mình, em không phải là người nhà họ Lục, bất kể là với Lục Kiến Nghi hay là Hoa Hiền Phương, em cũng không có bất kỳ quan hệ nào.
Bọn nó không chọc ghẹo gì em, em cũng đừng nên đi trêu chọc bọn nó.
Cho dù bọn nó có trêu chọc em, em cũng phải nói cho anh biết trước để tôi xử lý, chứ không phải tự mình quyết định tự mình hành động.”
Hiện tại ông ấy chỉ có một tâm nguyện duy nhất, chính là mong rằng con trai Ngọc Thanh có thể nhận lại ông bà tổ tiên, trở thành người nhà họ Lục, chứ không phải cả đời làm một đứa con riêng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Bây giờ Hiền Phương và Kiến Nghi đã cất lời đồng ý.
Chỉ cần làm công tác tư tưởng cho Ngọc Thanh xong, là có thể dẫn thằng bé đến nhà thờ họ của nhà họ Lục cúng bái ông bà tổ tiên rồi.
Ông ấy không thể để cho Tư Mã Ngọc Như này gây thêm rắc rối, chọc giận vợ của con trai ông ấy, làm cho bọn nó thay đổi quyết định.
Làm sao Tư Mã Ngọc Như biết được tâm tư của ông ấy được cơ chứ, cô ta tức giận đến mức giậm chân.
Thế nhưng cô ta không dám nổi cáu với Lục Vinh Hàn, chỉ có thể khóc lóc và ra vẻ thảm thương, đây chính là đòn sát thủ của cô ta.
“Theo ý của anh, người khác kề dao lên cổ em, em cũng không thể tự vệ, phải ngoan ngoãn bị cắt cổ, đúng không?”
Lục Vinh Hàn thở hồng hộc: “Ai dám kề dao lên cổ của em? Mấy lần đều là em tìm cớ.
Anh đã giao nhà họ Lục cho Kiến Nghi rồi, em với hai vợ chồng nó không có liên quan gì về lợi ích.
Bọn nó đều có công việc của riêng mình, nào có thời gian rảnh mà đi tính toán với em!”
Tư Mã Ngọc Như mím môi: “Vậy Y Hạo Phong thì sao, bà ta vẫn luôn hận em thấu xương, chỉ cần hai chúng ta còn đang ở bên nhau, bà ta sẽ căm hận không bình tĩnh được.
Không chừng Hoa Hiền Phương chính là do bà ta sai khiến, đặc biệt trả thù em.”
Trên mặt Lục Vinh Hàn lộ ra một vẻ phức tạp không cách nào miêu tả.
“Hiện tại Y Hạo Phong thân thiết với người ở nước An Kỳ kia, ngay cả anh cũng không quan tâm, còn có thể quan tâm em sao?”
Vừa nghĩ tới Y Hạo Phong, trong lòng ông có một loại ghen tuông không tên, như thể mới vừa uống một ly nước chanh.
Ông thường xuyên nhìn thấy tin tức của Y Hạo Phong trên internet, bà ấy làm từ thiện, làm việc công ích, còn làm đại sứ thân thiện.
Không có ông, Y Hạo Phong không hề sa sút, biến thành một người phụ nữ ai oán khóc lóc, trái lại cuộc sống của bà ấy vô cùng thoải mái.
Bà ấy đã khôi phục nhiệt huyết và sức sống trước kia, như một đoá hoa hồng kiều diễm, một lần nữa toát lên mùi hương thơm ngát mê người.
Tư Mã Ngọc Như nhận ra sự khác thường của ông, trong lòng có chút căm tức.
“Vinh Hàn, không lẽ anh luyến tiếc Y Hạo Phong hay sao?”
“Em đừng ở đây suy nghĩ lung tung, tất cả mọi người đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, chỉ có em mà thôi, còn chìm đắm trong những ân oán ở quá khứ.” Lục Vinh Hàn dập tắt điếu thuốc lá, đứng dậy.
Trong phòng quá ngột ngạt, ông muốn đi ra ngoài một chút.
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như chuyển động một hồi.
Sao cô ta có thể cam tâm chịu thất bại đây? Cô ta không nhịn được cục tức này.
Cô ta muốn trở lại như xưa, muốn vươn mình.
Đương nhiên tất cả những thứ này không thể thoát khỏi Lục Vinh Hàn.
Không có ông ấy, cô ta chẳng là cái thá gì.
Lục Vinh Hàn đi thẳng đến sân chơi thiên đường của trẻ con.
Kiến Diệp và Kiến Dao nhìn thấy ông, tay nhỏ vẫy vẫy: “Ông nội, ông nội!”
Âm thanh non nớt, vui vẻ của trẻ con làm trái tim Lục Vinh Hàn rung động.
Bọn trẻ vẫn biết ông, vẫn nhớ ông, vẫn biết ông là ông nội của chúng nó.
Ông ấy ôm lấy Kiến Dao, hôn lên cái đầu nhỏ của cô bé, lại ôm lấy Kiến Diệp.
“Các cục cưng ngoan của ông nội, đã lâu rồi ông nội không gặp các con rồi.”
“Ông nội, ông đã đi đâu? Tại sao không ở nhà?” Kiến Dao nghiêng đầu, thắc mắc nhìn ông.
Nụ cười của Lục Vinh Hàn cứng lại, ông cúi đầu, ủ rũ nói: “Ông nội chuyển ra ngoài ở, không thể thường xuyên chơi cùng các con được rồi.”
“Tại sao phải chuyển ra ngoài ở, tại sao không ở cùng một chỗ với tụi con?” Kiến Diệp mở to đôi mắt, bi bô hỏi.
Trái tim Lục Vinh hàn run rẩy lửng lơ, như thể bị một viên đạn bắn trúng.
Đã quen với nhà họ Lục sôi nổi vui vẻ, ở bên ngoài ông thường xuyên cảm thấy trống vắng cô đơn, bốn bề yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức dường như toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại một mình ông.
“Kiến Dao, Kiến Diệp, ông nội dạy các con chơi cờ nhé?” Ông né tránh câu hỏi của bọn trẻ.
Bọn trẻ cũng không thể truy hỏi đến cùng.
Vừa nghe đến chơi cờ, bọn trẻ lập tức vui vẻ vỗ tay: “Được ạ.”
Lục Vinh Hàn thích nhất chính là chơi cờ, tài đánh cờ của ông là do ông cụ Lục dạy.
Tài đánh cờ của Lục Kiến Nghi cũng là do ông cụ dạy.
Ông không có quá nhiều thời gian dạy con trai chơi cờ.
Thời gian của ông đều hao phí ở trên người Tư Mã Ngọc Như.
Có điều cho tới giờ khắc này, ông mới ý thức được điều đó.
Tuy rằng ông tự nhận mình cũng đã vô cùng có trách nhiệm làm bố đối với Lục Kiến Nghi.
Nhưng thực tế thì khi Lục Kiến Nghi còn thơ bé, người làm bố như ông ấy vẫn thiếu sót, phần lớn thời gian anh đều ở cùng với ông cụ Lục.
Mà bây giờ, ông cũng không thể giống như ông cụ Lục, thật tâm giáo dục con cháu mình, ông lại thiếu sót một lần nữa rồi.
“Kiến Diệp, sau này con lớn, phải giống như ông cố, giống như bố con, chứ đừng giống như ông nội nhé.”
“Tại sao?” Túi sữa nhỏ chớp đôi mắt to thắc mắc nhìn ông.
“Bởi vì bọn họ đều lợi hại hơn so với ông nội.” Lục Vinh Hàn thấp giọng nói.
“Kiến Diệp cảm thấy ông nội cũng rất lợi hại cơ mà.” Túi sữa nhỏ nói.
Lục Vinh Hàn cực kỳ yêu thương vuốt ve đầu nó: “Vậy con phải cố gắng nhớ kỹ ông nội, lớn rồi thì đừng quên ông nội nhé.”
“Vâng ạ, Kiến Diệp sẽ không quên ông nội đâu ạ.”
“Kiến Dao cũng sẽ không đâu.”
Hai cái túi sữa nhỏ đàng hoàng trịnh trọng nói.
Lục Sênh Hạ nắm tay Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh cùng nhau chạy tới.
“Bố ơi, nếu như bố luyến tiếc chúng con, vậy thì chuyển về nhà ở đi, trở về cùng với Ngọc Thanh.”
Tư Mã Ngọc Thanh nghe nói như thế thì rất vui vẻ: “Chú ơi, con muốn về nhà họ Lục, cùng với chị xinh đẹp, chị họ và Kiến Quân ở chung một chỗ.”
Lục Vinh Hàn vuốt ve đầu thằng bé: “Vậy cô của con thì làm sao đây?”
“Nếu như cô sợ, vậy thì có thể chuyển tới nhà chúng con, ở cùng với bố của con.” Tư Mã Ngọc Thanh lầu bầu.
Lục Vinh Hàn nhún vai một cái: “Chẳng lẽ con không nhớ cô hay sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...