Lúc này, ở trong văn phòng của Hoa Hiền Phương.
Nhận được điện thoại của vệ sĩ, cô lập tức thông báo cho Lục Kiến Nghi, cùng anh đuổi qua.
Đồng thời, cô còn gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn, cô cảm thấy chuyện này khẳng định là do một mình Tư Mã Ngọc Như làm ra, ngay cả Lục Vinh Hàn cũng không biết.
Lục Vinh Hàn hầu như theo chân bọn họ cùng nhau đuổi tới biệt thự, ông ấy thật sự không ngờ Tư Mã Ngọc Như sẽ làm như vậy.
Đây chính xác là muốn hoàn toàn cắt đứt tình mẹ con giữa cô ta và Lục Sênh Hạ mà.
“Tư Mã Ngọc Như, cô cái đồ điên này, ngay cả con gái ruột của mình mà cô cũng có thể ra tay.”
Lửa giận của Lục Kiến Nghi bốc lên vạn trượng, hận không thể xé xác cô ta ra thành mảnh nhỏ.
Ngũ quan của Tư Mã Ngọc Như vặn vẹo dữ tợn:
“Là do các người ép tôi đó, các người bắt cóc Ngọc Thanh của tôi, cũng không biết bây giờ thằng bé còn sống hay đã chết.
Nếu như các người không thả Ngọc Thanh ra thì cũng đừng mong sẽ gặp lại con nhóc chết tiệt ăn cây táo rào cây sung kia.”
Cô ta còn chưa dứt lời, Hoa Hiền Phương lập tức giơ tay lên tát cho cô ta một bạt tai:
“Cô đúng là mất trí rồi, ngay cả hổ dữ còn không ăn thịt con, cô không chỉ làm tổn thương con gái của mình, mà còn hại luôn cả con mình.
Loại độc phụ như cô nên bị thiên lôi đánh xuống, dù chết không có chỗ chôn.”
“Con đĩ nhỏ, mày dám đánh tao à?” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, giống như nổi điên đánh về phía Hoa Hiền Phương.
Cánh tay cứng rắn như sắt của Lục Kiến Nghi đột nhiên vung lên, giống như gió thu cuốn hết lá vàng, hất cô ta ra xa tận ba mét, nằm rạp trên mặt đất lẩm bẩm, hơn nửa ngày còn chưa có hồi phục lại được.
Lục Vinh Hàn và bọn họ cách nhau một cái ghế sofa, cơ bản cũng không tới ngăn cản kịp, ông ấy chỉ có thể đi qua đỡ Tư Mã Ngọc Như lên.
“Ngọc Như, rốt cuộc em muốn làm gì, bây giờ Sênh Hạ ở chỗ nào rồi, em mau thả con bé ra đi.”
Tư Mã Ngọc Như giống như heo mẹ bị thương, hung hăng thở dốc một hơi:
“Không gặp được Ngọc Thanh, em tuyệt đối sẽ không thả Sênh Hạ ra.”
Lục Vinh Hàn chuyển ánh mắt nhìn sang Hoa Hiền Phương: “Hiền Phương, nếu như con thật sự biết Ngọc Thanh ở chỗ nào thì hãy con nói cho chúng tôi biết đi.
Mấy ngày nay chúng tôi tìm nó ở khắp nơi, cũng sớm phát điên mất rồi.”
Lục Kiến Nghi hung ác nham hiểm trừng mắt liếc ông ấy một cái: “Bố cảm thấy chúng con rảnh rỗi như vậy, muốn xen vào chuyện đổ bể trong nhà của bố hay sao?”
“Ngọc Thanh không có mang theo một đồng nào, sẽ không vô duyên vô cớ chạy loạn, chỉ có thể có người tìm chỗ cho nó, để cho nó trốn ở đó.” Lục Vinh Hàn nói.
“Chẳng lẽ con và Hiền Phương lại ngây thơ như vậy hay sao?” Lục Kiến Nghi thở hổn hển một tiếng: “Chúng con cũng sẽ không giống như bố, thích gây chuyện mà không chịu trách nhiệm.”
Trên mặt Lục Vinh Hàn lúc trắng lúc xanh: “Bố cũng không muốn nghi ngờ các con, nhưng mà người thân cận nhất của Ngọc Thanh chính là các con, bố cũng không nghĩ ra được còn ai có thể giấu nó đi được nữa.”
Trong con ngươi đen nhánh của Hoa Hiền Phương lóe lên một tia gian xảo: “Bố à, lời này của bố nói cứ giống như thằng bé là đứa nhỏ của nhà họ Lục chúng con vậy.
Có điều nó lại là người của nhà Tư Mã, chẳng lẽ nhà Tư Mã và một ít người thân thích của nhà họ Mã sẽ không thân với thằng bé hay sao?”
“Bố đã qua chỗ mấy người bác của nó hỏi hết rồi, nó chưa từng đi qua đó.” Lục Vinh Hàn nói.
“Thế nhà họ Mã mà bố cũng đã hỏi qua rồi sao?” Hoa Hiền Phương khiêu mi.
Lục Vinh Hàn trầm mặc, ngược lại ông ấy đã quên mất người nhà họ Mã.
Mặc dù ông cụ Mã và Mã Ngọc Linh không có ở đây, nhưng nhà họ Mã vẫn còn có những họ hàng thân thích khác nữa mà.
“Tôi lập tức phái người đi nhà họ Mã bên kia hỏi một chút.”
Dây thần kinh trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rút: “Anh đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta chính là cố ý, muốn dời đi lực chú ý của anh, Ngọc Thanh đúng là đã bị cô ta giấu đi rồi.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Kiến Nghi xẹt qua một tia lệ khí hung dữ.
Ngón tay vung lên, người áo đen sau lưng anh lập tức đi tới, nhấc bổng Tư Mã Ngọc Như lên:
“Nếu như hôm nay cô không giao Sênh Hạ ra, tôi lập tức khiến cho cô chịu không nổi.”
Tư Mã Ngọc Như giật nảy mình, rùng mình một cái: “Cậu muốn làm gì, chẳng lẽ cậu dám giết tôi sao?”
“Giết cô chẳng phải là quá tiện nghi cho cô rồi sao?” Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn toàn thân trên dưới của cô đều đầy những đường vân con cóc, khiến cho cô biến thành một con cóc thành tinh nữa cơ.”
Tư Mã Ngọc Như bị dọa đến toàn thân run rẩy: “Vinh Hàn cứu em, cứu em!”
Lục Vinh Hàn đương nhiên không thể để mặc con trai ông ấy đưa cô ta đi:
“Kiến Nghi, con đừng làm loạn, con cho bố chút thời gian, bố sẽ khuyên cô ta thả Sênh Hạ ra.”
Lục Kiến Nghi liếc mắt nhìn người áo đen ra hiệu, người áo đen lập tức thả Tư Mã Ngọc Như ra.
Tư Mã Ngọc Như giống như một con chuột hốt hoảng, sợ hãi trốn ở sau lưng Lục Vinh Hàn:
“Vinh Hàn, cậu ta điên rồi, cậu ta chắc chắn sẽ giết em, anh tranh thủ thời gian gọi người tới đuổi cậu ta ra ngoài đi, đuổi tất cả bọn họ ra ngoài.”
Hoa Hiền Phương cười lạnh:
“Cô Tư Mã à, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như không muốn làm con cóc thành tinh thì hãy lập tức nói cho chúng tôi biết Sênh Hạ ở chỗ nào đi.”
Lục Vinh Hàn ôm bả vai Tư Mã Ngọc Như:
“Ngọc Như, Sênh Hạ là con gái ruột của em, em không thể lo cái này mất cái kia được.
Cho dù đúng là bọn họ đã đưa Ngọc Thanh đi trốn thì em cũng không thể lấy Sênh Hạ ra làm con tin uy hiếp bọn họ, làm như thế sẽ khiến cho Sênh Hạ đau khổ thất vọng lắm đấy.”
Tư Mã Ngọc Như oà một tiếng gào khóc:
“Nếu như em không làm như vậy thì liệu bọn họ có chịu thả Ngọc Thanh ra hay không? Lỡ như bọn họ thẹn quá hóa giận, giết chết Ngọc Thanh thì phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Hoa Hiền Phương lạnh thấu xương nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy vẻ phán xét, giống như hai thanh kiếm sắc bén, róc thịt từ đầu tới chân cô ta:
“Trong mắt của chúng tôi, Ngọc Thanh giống như là em trai ruột thịt vậy.
Chúng tôi sẽ không mảy may làm ra chuyện gì tổn thương đến thằng bé.
Còn cô thì sao, cô là người thân nhất của thằng bé mà cũng dám hạ độc nó.
Nó cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, chẳng lẽ cô không lo lắng những thứ này sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với cơ thể hay tâm lí của nó hay sao? Ở trong mắt của cô, cho dù là Sênh Hạ hay là Ngọc Thanh, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ để cho cô lợi dụng.
Cô mang dã tâm bừng bừng, vàng đỏ nhọ lòng son, suốt ngày chỉ biết ôm giấc mộng không thực tế.
Tôi cho cô biết, cô không có cái số ấy đâu, muốn lấy được Lục Thị, hoàn toàn chính là si tâm vọng tưởng.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giống như đang cất chứa một tổ ong vò vẽ ngủ đông, gần như lệch xuống đến tận mang tai.
Cô ta không muốn nhận mệnh, cũng sẽ không nhận mệnh.
Cô ta trù tính nhiều năm như vậy, không thể chỉ vì thất bại nhất thời mà lập tức từ bỏ được.
Cô ta vẫn còn có thể Đông Sơn tái khởi, còn có thể hàm ngư phiên thân, nhất định sẽ được.
“Hoa Hiền Phương, cô không nên ngậm máu phun người như vậy đâu.”
Lục Vinh Hàn nặng nề thở dài: “Hiền Phương, Ngọc Như đã rời khỏi nhà họ Lục rồi, không còn quan hệ gì với nhà họ Lục nữa.
Chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, hy vọng con và Kiến Nghi có thể thành toàn.”
Hoa Hiền Phương quay đầu nhìn ông ấy, trong mắt tràn đầy vẻ đồng tình:
“Bố chồng, con thật sự cảm thấy bi ai thay bố đấy.
Bố một lòng say mê, moi tim móc phổi đưa cho người phụ nữ này, thế nhưng trong mắt của cô ta, bố chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Cho tới bây giờ cô ta đều không có yêu bố, cái mà cô ta yêu chính là vị trí người đứng đằng sau của tập đoàn Lục Thị mà thôi.”
Lục Vinh Hàn cũng không tin tưởng cô, ông ấy chỉ tin tưởng phán đoán của bản thân mình mà thôi:
“Hiền Phương, chuyện tình cảm giữa bố và Ngọc Như còn chưa tới phiên con ở đây nghị luận.
Bố ăn muối còn nhiều hơn so với con ăn cơm, Ngọc Như là dạng người ra sao tôi rõ ràng hơn con nhiều.”
Lục Kiến Nghi mỉa mai cười một tiếng: “Hiền Phương, không cần nói nhảm với người ta làm gì, em mãi mãi cũng không thể gọi một người đang giả vờ ngủ thức dậy được đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...