“Tôn Yến Tư?” Hoa Tuấn Anh nhướng mày: “Được thôi, tiện thể hỏi về chuyện ba trăm triệu của cô ấy, không thể để Hoa Mộng Lan lừa được.”
Một tia sáng ma mị âm thầm lóe lên từ đáy mắt của Hoa Tuấn Anh.
“Thực sự cần hỏi, nhưng anh cũng nên chú ý đến giọng điệu của mình, nếu không mọi người sẽ cảm thấy khó chịu và anh sẽ không thể hỏi ra được chuyện gì cả.”
“Anh biết, anh biết chừng mực mà.” Hoa Tuấn Anh gật đầu.
Lưu Lộ Mai đã ăn một miếng bào ngư và rất hài lòng.
“Tuấn Anh, em luôn nghĩ sự việc có chút kỳ lạ, nếu Hoa Mộng Lan thực sự nhận được tiền hoa hồng từ Tôn Yến Tư thì làm sao nó có thể giống như một kẻ ăn mày, suốt ngày đi xin tiền gia đình như thế được?”
Hoa Tuấn Anh sờ sờ cằm: “Em nói cũng có lý, trước đay anh cũng từng nghĩ rồi cho nên phải hỏi rõ mới được, ba trăm triệu không phải số tiền nhỏ.”
Lưu Lộ Mai nhấp một ngụm canh ngọt tổ yến rồi nói: “”Nếu ba trăm triệu này không dùng để đầu tư, mà để làm gì đó quá quắt, chúng ta phải thu hồi nó, tuyệt đối không thể để cho Tôn Yến Tư hời được.
Những ba trăm triệu lận đấy.”
“Đúng vậy.” Hoa Tuấn Anh liên tục gật đầu, Tôn Yến Tư bây giờ làm ăn phát đạt, nhà hàng kinh doanh khấm khá, chưa chaắc là dựa vào ba trăm triệu của nhà chúng ta mới phát tài được, nhưng nếu cô ta không đưa cho Hoa Mộng Lan đồng nào thì chúng ta phải thu hồi lại.”
Hoa Hiền Phương ngồi bên cạnh họ, im lặng nghe họ nói, không có ý kiến gì.
Cô phải tìm ra bí mật giữa Hoa Mộng Lan và Tôn Yến Tư, nhiệm vụ quan trọng này giao cho Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai.
“Được rồi, đừng nói nữa, ăn nhiều chút đi, hải sản ở nhà hàng này là ngon nhất đấy.”
“ừm, nó thực sự rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi được ăn hải sản ngon như vậy.” Lưu Lộ Mai cười hì hì.
“Đây là bào ngư, hải sâm, cá mú, tôm hùm lớn…giá đắt mười mấy triệu thì ngon là phải rồi, nhờ phúc của em cả.” Hoa Tuấn Anh cười hề hề nói.
Lưu Lộ Mai rót một ly nước trái cây cho Hoa Hiền Phương: “Chị là người biết tốt xấu phải trái, lòng tốt của Hiền Phương, chị luôn ghi nhớ, đâu giống như Hoa Mộng Lan, lấy oán báo ân, làng lang dạ sói.”
Hoa Hiền Phương cười khẩy: “Chị dâu, đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo quá.”
“Đúng, đúng, đúng chúng ta là người một nhà, tương thân tương ái.” Lưu Lộ Mai gật đầu như gà mổ thóc.
Sau khi ăn xong, Hoa Hiền Phương đưa họ về nhà và quay trở lại Lục Lam
Cậu chủ Lục đã trở thành một ông bố siêu đẳng, cùng bốn đứa con chơi đùa vui vẻ.
Hoa Hiền Phương đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh này, cảm thấy đặc biệt thú vị.
Cô vốn tưởng rằng Lục Kiến Nghi lạnh lùng như tảng băng vạn năm sẽ không thay đổi, nhưng không ngờ anh lập tức trở thành một người bố hiền lành yêu thương con cái, chẳng trách Lục Sênh Hạ lại thân thiết với anh như thế.
“Mẹ ơi!” Nhìn thấy mẹ, hai đứa vui vẻ vẫy tay chào: “Bọn con đang chơi với người máy.”
Hoa Hiền Phương âu yếm hôn lên đôi má ửng hồng của bọn trẻ, sau đó ngồi trên sô pha bên cạnh, nhìn chúng chơi đùa.
Kiến Dao chơi một lúc, sau đó chạy tới rồi đặt bàn tay nhỏ bé lên bụng cô: “Mẹ, em bé trong bụng đang lớn lên sao?”
Cô cười: “Đúng thế!”
Kiến Dao tò mò nghiêng đầu: “Con và Tiểu Diệp cũng lớn lên trong bụng mẹ hả mẹ?”
“Đúng rồi.” Hoa Hiền Phương cười.
“Bụng của mẹ thật tuyệt vời.” Kiến Dao vỗ vỗ nhẹ tay, đôi mắt to đẹp sáng lấp lánh như những vì sao, như thể bụng cô là một chiếc túi Doraemon có những phép thuật thần kỳ và một chiếc rương bảo vật.
||||| Truyện đề cử: Không Còn Là Nữ Phụ |||||
Lục Kiến Nghi từ trên cái nệm đứng lên, để bọn nhỏ tự chơi, đưa Hoa Hiền Phương trở về phòng.
“Lăn lộn cả ngày đã mệt chưa?”
“Vẫn ổn, em chủ yếu là ở khu nghỉ ngơi, để chị dâu tự đi.” Cô nhún vai, như thể đang nghĩ ra điều gì đó và hỏi, “Trước đây lúc Hùng Văn điều tra hành tung của những người phụ nữ trong khách sạn, đã tìm ở nhà hàng của Yến Tư chưa?”
“Nhà hàng đối diện đều tìm cả rồi, làm sao mà bỏ qua nó được?” Lục Kiến Nghi khẽ liếc cô một cái, ánh mắt tinh tế đầy ẩn ý: “Có chuyện gì sao?
“Không có gì, em chỉ tiện hỏi xíu thôi.” Hoa Hiền Phương nhẹ giọng nói.
Lục Kiến Nghi luôn cảm thấy cô có điều gì đó đang che giấu mình, vì vậy anh duỗi cánh tay ra, ôm lấy eo của cô: “Cô gái ngốc nghếch này, giữa chúng ta mà còn có việc gì phải che đậy sao?”
Cô bĩu môi: “Có chút chuyện nhưng em cũng đang đoán mò thôi, còn chưa xác thực, sau khi xác thực xong, em sẽ nói với anh mà, anh đừng có hỏi em nữa.”
Lục Kiến Nghi búng vào trán của cô: “ Em không tin tưởng anh ư?”
Cô bĩu môi: “Chả phải anh đã hứa rồi sao, người phụ nữ tùy ý em xử lí, cho nên chuyện này em không cho anh xen vào, do em toàn quyền xử lí mà.”
Lục Kiến Nghi thở dài, sợ lại làm cô khó chịu nên chỉ có thể thỏa hiệp: “Bỏ đi, tùy em.”
Sáng sớm hôm sau, Hoa Hiền Phương nhận được điện thoại của Tư Mã Ngọc Như, đã lâu thế mà vẫn không tìm được con trai nên cô ta không thể chịu nổi mà hẹn Hoa Hiền Phương ra ngoài thương lượng.
Ăn xong bữa sáng, Hoa Hiền Phương đi tới Victoria Tea House.
“Hoa Hiền Phương, rốt cuộc cô định làm gì, Ngọc Thanh ở đâu?” Dây thần kinh của Tư Mã Ngọc Như như căng ra đến cực điểm.
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Thay vì lãng phí thời gian ở đây thì cô nên mau đi tìm Ngọc Thanh đi.”
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như lô ra: “Đừng giả bộ không biết gì với tôi nữa, tôi biết cô đang giấu Ngọc Thanh.”
“Tại sao cô cho rằng tôi giấu Ngọc Thanh? Cô có chứng cứ gì không?” Hoa Hiền Phương chậm rãi hỏi.
Tư Mã Ngọc Như đột ngột đập bàn: “Tôi mà có chứng cứ thì đã không để cho cô yên từ lâu rồi, chứ còn ngồi đây nói nhảm với cô sao? Hoa Hiền Phương, tôi cảnh cáo cô, nếu Ngọc Thanh có mệnh hệ gì thì tôi sẽ giết hết con của cô để trả thù cho nó.”
Hoa Hiền Phương khịt mũi cười: “Cô có bản lĩnh đó sao? Hiện tại cô chỉ là một bà nội trợ bình thường, đến việc đánh lừa tai mắt của vệ sĩ nhà học Lục còn chả có mà còn dám ở đây kêu gào, thật là nực cười.”
Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như tái xanh, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không chấp nhận sự thật này.
Nhà họ Lục giờ đây là do Lục Kiến Nghi quản lí nắm giữ, anh có thể ép chết cô ta chỉ bằng một ngón tay.
Về phần Lục Vinh Hàn, Lục Kiến Nghi vốn đã coi ông ấy là một người xa lạ với ông ấy nào, chứ đừng nói đến cái gọi là quan hệ bố con.
Cô ta không thể hành động hấp tấp, cô ta phải kiên nhẫn.
Câu Tiễn (vua nước Việt thời Xuân Thu) có thể chịu đựng mọi gian truân vất vả, nằm gai nếm mật, cô ta cũng có thể.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ trở lại, thua keo này bày keo khác.
“Hoa Hiền Phương, nếu cô muốn trả thù tôi thì nhắm vào tôi đây này, Ngọc Thanh vô tội.
Cô đường đường là bà chủ nhà họ Lục, vì cớ gì mà lại đi tính toán với một đứa con nít vậy?”
Hoa Hiền Phương lại nhìn cô ta một cái: “Tôi nói một lần nữa cho cô biết, chuyện của Ngọc Thanh không liên quan gì đến tôi, tin hay không tùy cô.
Còn cô, bảo vịt đó là do tôi làm, vu cáo hãm hại tôi, muốn làm gì hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...