Hoa Hiền Phương bĩu môi bất mãn” “Mẹ ơi, con chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi.”
Hoa Hiền Phương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Cũng phải, nếu không có Sênh Hạ giúp thì một mình Tiểu Quân sao mà đưa Tư Mã Ngọc Thanh đi dưới bao nhiêu con mắt của vệ si được.
“Được rồi, mấy đứa ăn sáng đi.
Bắt đầu từ hôm nay chính thức nghỉ đông rồi, mấy đứa tự sắp xếp hoạt động nghỉ đông đi nha.”
“Có thể đi núi Anpa trượt tuyết không?” Lục Sênh Hạ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Lục Kiến Nghi đưa tay ra xoa xoa đầu con bé: “Chị dâu mang thai không đi máy bay được.”
“Suýt nữa thì quên mất.” Lục Sênh Hạ ngượng ngùng cười “Vì hiện giờ chị dâu là nhân vật phải được bảo vệ, vậy thi chúng ta chơi ở nhà thôi.”
Sau khi uống sữa xong, Hoa Hiền Phương cười và nói: “Anh cả của em xây cho chị một căn nhà thông minh, có muốn đi xem thử không?”
Mắt hai đứa trẻ cùng sáng lên: “Woa, chắc là thú vị lắm, đương nhiên là đu rồi ạ.”
“Được thôi, hoạt động hôm nay là đi thăm thú căn nhà thông minh.” Hoa Hiền Phương dơ tay cao lên vẫy vẫy giống như trưởng nhóm du lịch vậy.
Ăn sáng xong, bọn họ cùng nhau tới căn nhà ở vùng ngoại ô.
Kiến Diệp và Kiến Dao rất vui và liên tục ngân nga những bài hát thiếu nhi trên suốt đường đi.
Vì còn nhỏ nên Lục Kiến Nghi rất ít khi đưa chúng ra ngoài chơi, nên mỗi khi có hoạt động gia đình cùng cả nhà đi chơi, hai đứa nó rất mừng rỡ.
Ngôi nhà thông minh do Lục Kiến Nghi xây dựng cho vợ được sử dụng công nghệ trí tuệ nhân tạo hàng đầu thế giới, không gian đa chiều, điều khiển thông minh bằng kĩ thuật công nghệ thông minh và các phương pháp công nghệ cao khác.
Nó y như thật, khiến cho người ta như đang trải nghiệm thực sự vậy.
Vào nhà, Hoa Hiền Phương nhập dấu vân tay của mình và khởi động hệ thống điều khiển.
“Mọi người nhắm mắt lại, chúng ta cùng đến núi Anpa vui chơi nào.”
Hệ thống điều khiển được chia thành điều khiển bằng giọng nói và điều khiển từ xa bằng tay.
Cô đã quen với việc điều khiển từ xa bằng tay.
Nhấn nút thiết lập núi Anpa.
Xung quanh im lặng.
Khi những đứa trẻ mở mắt ra, chỉ trong một giây chúng đã thấy mình ở dãy Anpa phủ đầy tuyết trắng rồi.
“Woa…”
Bốn đứa trẻ trợn tròn mắt há hốc mồm, hoàn toàn sững sờ.
“Thần kì thật đấy, anh cả, anh đúng là thiên tài xưa nay chưa từng có mà.” Lục Sênh Hạ kinh ngạc.
“Ma vương đại nhân là cha đỡ đầu của trí tuệ nhân tạo mà lị.” ánh mắt của Hoa Hiền Phương tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Khóe miệng của Lục Kiến Nghi nhếch lên cười một cái, anh chỉ biến nơi đây thành ngôi nhà tình yêu bí mật nhưng không ngờ vợ anh lại dẫn bọn nhỏ đến đây thế này.
“Bố ơi, con muốn làm người tuyết.” Kiến Dao đưa tay ra và vỗ nhẹ vào người bố.
Lục Kiến Nghi bế con gái lên: “Con gái rượu, tuyết này là giả, đợi khi nào tuyết rơi thật, con mới có thể làm người tuyết được.”
Kiến Diệp vui vẻ tung tăng nhảy nhót lăn lộn trên tuyết: “Con thích tuyết, mong là ngày mai sẽ có tuyết rơi.”
Lục Sênh Hạ cầm điều khiển từ xa lên: “Wow, còn có Nam Cực nữa, em muốn tới Nam Cực.”
“Nhiệt độ ở Nam Cực là âm tám độ C, mấy đứa phải mặc áo lông mới được.” Hoa Hiền Phương nhắc nhở.
Mấy đứa trẻ vội vã chạy ra ngoài mặc quần áo bông và đi ủng.
Lục Kiến Nghi lo lắng hai đứa nó không chịu được thay đổi đột ngột của nhiệt độ nên đã đưa chúng ra ngoài chơi.
Chỉ trong một giây căn nhà liền chuyển sang chế độ lạnh ở Nam Cực, gió lạnh gào rít, tuyết trắng xóa, những chú chim cánh cụt đang tung tăng đi tắm nắng trên bãi biển theo từng đàn.
Hoa Hiền Phương xoa xoa tay: “Lạnh thật đấy, nhưng Nam Cực đang là mùa hè, nếu là mùa đông chắc còn lạnh hơn nữa.”
Căn nhà được trang bị hệ thống ngày và đêm, có thể tự cài đặt ngày hoặc đêm.
Khi Lục Sênh Hạ nhấn chế độ ban đêm, một cực quang chói lọi xuất hiện trên bầu trời.
“Ôi trời ơi, đẹp quá đi!”
“Không thể ở Nam Cực lâu được, hay là chúng ta hãy đến bãi biển Hawaii tắm nẳng đi.’ Hoa Hiền Phương sợ nhất là lạnh, trước giờ chưa từng đến đâu lạnh như Nam Cực.
“Được ạ.” Lục Sênh Hạ cười hì hì và đưa mọi người đến bãi biển Hawaii nóng bỏng, khí thế ngất trời.
Khi Lục Kiến Nghi bước vào, anh mang theo dừa vào.
Mọi người ngồi trên bãi biển, hóng gió biển, uống nước dừa và xem vũ điệu hula nóng bỏng, dễ chịu không gì sánh nổi.
“Bố, con thích ở đây.” Kiến Dao cười khúc khích, giọng nói trẻ thơ như chuông bạc vang vọng trên bãi biển vậy.
Kiến Diệp kéo áo Lục Kiến Nghi: ‘Bố ơi, con muốn tới vũ trụ ngắm sao.”
Lục Kiến Nghi bế cậu bé lên và hôn lên chiếc má nhỏ nhắn của cậu bé: “Được rồi, bố sẽ chế tạo cho con một chiếc phi thuyền để con bay vào vũ trụ.”
Túi sữa nhỏ nhoẻn miệng cười, vỗ tay cực kì vui mừng.
Đối với Lục Kiến Nghi mà nói, anh muốn bù đắp tất cả những hạnh phúc đã đánh mất thời thơ ấu của mình cho bọn nhỏ, và các con của anh không thể sống trong bóng tối như anh.
…
Sau khi Lục Vinh Hàn trở về, ông ấy lập tức hỏi Tư Mã Ngọc Như về vụ đầu độc.
Tư Mã Ngọc Như cố gắng hết sức để duy trì sự điềm tĩnh của cô ta: “Chính miệng người đưa vịt nói rằng vịt đó là do Hoa Hiền Phương sai người gửi qua.
Hoa Hiền Phương tất nhiên sẽ không thừa nhận rồi, cô ta xảo quyệt và nham hiểm như thế nào anh cũng biết mà, cô ta cố tình không tự tay làm mà bảo người khác làm, như vậy mới có thể chia rẽ quan hệ của em với Ngọc Thanh, cô ta đã cướp Ngọc Thanh khỏi tay em, bây giờ lại muốn chiếm Ngọc Thanh, cô ta muốn đẩy em vào chỗ chết,”
Nói xong, cô ta bắt đầu khóc: “Ngọc Thanh là điều quý giá nhất em có, còn quan trọng hơn cả mạng sống của em, anh có biết là lúc thấy nó bệnh em rất không lòng không, sao người trúng độc không phải là em cơ chứ.
Bây giờ nó lại bị Hoa Hiền Phương xúi giục như thế, không biết đã chạy đi đâu, nếu như thằng bé có mệnh hệ gì thì em cũng không sống nữa đâu.”
Lục Vinh Hàn châm một điếu xì gà: “Trong chuyện này chắc chắn có điều kì cục, ít nhất thì Hoa Hiền Phương cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu.
Làm vậy cũng chả có ích gì cho nó cả.”
“Anh sai rồi đấy.” Tư Mã Ngọc Như lắc đầu: “Cô ta đã bắt đầu nghi ngờ Ngọc Thanh là con của chúng ta rồi, không chừng Y Hạo Phong cũng biết rồi đấy, bọn mẹ chồng con dâu đồng lòng một giuộc, muốn em không được yên ổn đây mà, cho dù em có rời khỏi nhà họ Lục thì sự căm ghét của Y Hạo Phong với em vẫn còn đó, bà ta sẽ không để em sống yên ổn đâu.”
Lục Vinh Hàn hít một hơi xì gà thật sâu: “Được rồi, hiện tại việc quan trọng nhất là tìm ra Ngọc Thanh, những việc khác để sau hãy nói đi.”
Tư Mã Ngọc Như nghiến răng: “Ngọc Thanh gan nhỏ, một mình không dám ở bên ngoài đâu, chắc chắn là bị Hoa Hiền Phương dấu đi rồi.
Anh nên phái người đến các biệt thự của Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương tìm xem, Ngọc Thanh hẳn là đang trốn ở đâu đó đấy.”
“Nếu chúng nó thực sự dấu thì không phải lo đâu, chỉ sợ là Ngọc Thanh bỏ nhà đi thật rồi gặp người xấu thôi.” Lục Vinh Hàn nói.
“Không phải lo?” Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Như trở nên gay gắt: “Có thể bọn họ sẽ làm xét nghiệm ADN với Ngọc Thanh, một khi xác nhận có quan hệ huyết thống, bọn họ sẽ giết Ngọc Thanh, giải quyết tận gốc, tránh hậu họa về sau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...