Lục Sênh Hạ nhanh nhảu nói: “May mắn thay, những gì em thừa hưởng là gen của nhà họ Lục, chứ không phải gen của mẹ em.”
“Đúng vậy, Sênh Hạ thật biết lựa chọn tinh hoa mà bỏ đi tạm nham.” Hạ Dĩ Nhiên cười nói.
Tư Mã Ngọc Thanh uống một hớp nước trái cây, nhăn mặt nói: “Em không thấy ở cô có gen tốt nào, người đã không đẹp lại còn dữ tợn.”
“Đồng ý, mắt nhìn người của ông nội đúng là tệ quá đi mất! May là bố Ma Vương không thừa hưởng điểm này.
Hi vọng Kiến Diệp cũng sẽ không thừa hưởng điều đó, nếu không sau này cưới phải một cô vợ không tốt về thì chết toi.”
Hứa Kiến Quân nghiêm nghị nói, trên mặt có chút lo lắng.
Ông nội đã trở thành tài liệu đại diện cho sự tiêu cực cho nhà họ Lục, là một tấm gương xấu, muốn rửa cũng rửa không sạch nổi.
Hoa Hiền Phương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nói: “Có mẹ ở bên cạnh kiểm tra, những em gái thích giả vờ yếu đuối hay những cô gái mưu kế đa đoan đều không thoát khỏi “Hoả Nhãn Kim Tinh” của mẹ đâu, mẹ không sợ phải đóng vai một cô vợ ác độc chia cắt đôi uyên ương người ta đâu.”
Từ nay về sau, những mối đe doạ như Tư Mã Ngọc Như kia đừng hòng xuất hiện ở nhà họ Lục nữa.
Cô bảo vệ kỹ lưỡng, đừng hòng đến tranh.
Lục Sênh Hạ cười hì hì: “Em phải học hỏi ở chị dâu nhiều hơn, sau này nếu gả vào nhà họ Đỗ rồi cũng phải xử lý hết mấy kẻ chực chờ tạo ra sóng gió mới được.”
Một màu sắc u ám khó tả thành lời phủ lên đôi mắt Hoa Hiền Phương: “Chuyện của nhà họ Đỗ khó xử lý hơn là nhà họ Lục, dẫu sao bố chồng tương lai của em có thể kế thừa sự nghiệp gia tộc không vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng, có anh cả của em ở đây, nhất định sẽ giúp em và Kiến Diệp đánh tan những mối đe doạ như hổ đói rình mồi kia.”
Hứa Kiến Quân che miệng cười tinh quái: “Mỗi tối cô nhỏ đều cùng dượng gọi video.
Mấy ngày trước, có một cô gái người Mỹ tóc vàng vừa chuyển đến chung cư của dượng, cô nhỏ rất căng thẳng, sợ cô ta sẽ cướp mất dượng.”
Lục Sênh Hạ xoa chiếc đầu nhỏ của cậu bé: “Tiểu Quân xấu xa, dám bán đứng cô.”
“Cô à, cháu đang quan tâm cô đấy, không muốn cô suốt ngày ủ rũ.
Cháu lén hỏi dượng rồi, dượng nói không thích gái Tây da trắng, mà chỉ thích gái phương Đông, giống như cô vậy đó!” Hứa Kiến Quân nghiêng đầu nói, nửa câu sau là do chính cậu bé tự thêm vào.
“Thật sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Sênh Hạ lập tức giống như một đóa hoa hồng, vui vẻ nở rộ, hai má lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện trên má.
“Em cứ yên tâm đi, Kiến Diệp nhà chúng ta một lòng và là một người có trách nhiệm.
Điều quan trọng nhất là không có tình đầu, người yêu cũ đến quấy rối đâu.” Hoa Hiền Phương cười ha ha nói.
Tuy rằng mối tình đầu là chuyện khó quên trong đời, nhưng nếu đã kết hôn rồi thì không thể day dứt nhớ về đoạn tình cảm đã qua đó nữa, nên đặt hôn nhân và gia đình lên hàng đầu.
Tần Nhân Thiên liếc cô: “Em phải giúp anh Thạch tìm được một cô gái tốt, anh ấy cô đơn quá lâu rồi.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Nhất định anh Thạch sẽ tìm được một người con gái khiến anh ấy rung động thôi.” Hi vọng lớn nhất của cô là được nhìn thấy anh Thạch hạnh phúc.
“Người tốt như cậu Thạch sẽ không thích những cô gái mưu mô đâu.” Hứa Kiến Quân nói.
“Đương nhiên rồi, có mối tình đầu làm tiêu chuẩn, nhất định phải tìm được người giống với mối tình đầu của mình.” Tần Nhân Thiên nói bằng giọng điệu giễu cợt.
Hoa Hiền Phương cúi đầu ăn canh vờ như không nghe thấy.
Có Lục Kiến Nghi ở bên cạnh, cô cố hết sức không nói những chủ đề có liên quan đến Thời Thạch.
Lục Kiến Nghi không để lộ chút biểu cảm nào, tự động ngăn một bức bình phong với cái tên Thời Thạch này.
Anh phải thừa nhận rằng mối tình đầu và người yêu cũ là thứ đáng ghét nhất trên đời.
Sau khi ăn xong, Hoa Hiền Phương đưa Tư Mã Ngọc Thanh tới cửa phòng riêng của Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Ngọc Như không ăn được bao nhiêu, trong lòng vô cùng tức tối.
Cô ta không thể để Hoa Hiền Phương luôn trên cơ như vậy được, cô ta nhất định phải làm cho Ngọc Thanh hận cô ấy, để thằng bé đứng cùng chiến tuyến với mình.
…
Thứ hai, Lục Vinh Hàn đi nơi khác bàn chuyện làm ăn, công ty mới thành lập còn rất nhiều việc phải làm.
Khi Tư Mã Ngọc Thanh đi học về thì ngửi thấy một mùi hương.
Trên bàn đặt một chiếc hộp, bên trong là miếng vịt rán giòn.
“Có phải cháu nói với Hoa Hiền Phương cháu muốn ăn vịt rán giòn không, cô ấy đã cho người mang đến rồi này.” Tư Mã Ngọc Như thản nhiên nói.
“Tuyệt quá! Chị gái xinh đẹp là tốt nhất!” Tư Mã Ngọc Thanh liếm môi, nhanh chóng chạy đi rửa tay, mùi vịt rán giòn thơm quá đi!
Cậu bé rửa tay xong chạy ra, mở hộp thức ăn ra cầm một miếng thịt vịt lên ăn, hàng lông mày nhỏ nhắn bất giác cau lại, hỏi: “Cô ơi, có thật món vịt này là do chị gái xinh đẹp mang tới không?”
“Ừ, sao vậy, không ngon sao?” Tư Mã Ngọc Như nhướng mày.
“Không giống mùi vị mà chị gái xinh đẹp làm.
Chị gái xinh đẹp làm vịt quay ngon lắm, tan chảy trong miệng, hơn nữa có một mùi vị riêng biệt.
Nhưng món vịt này có vị ngon rất thường thấy, kiểu ngon bình thường ấy.” Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi, vị giác của cậu bé rất nhạy cảm, sẽ cảm giác được dù chỉ là khác biệt nhỏ nhất.
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật, cô ta sững sờ: “Thịt vịt nguội rồi, đương nhiên mùi vị sẽ thay đổi rồi.
Hơn nữa, cũng không thể nào mỗi lần làm đều có mùi vị giống như nhau được, có khi lần này dùng phương pháp khác để nấu nên mùi vị không giống.”
Tư Mã Ngọc Thanh ôm hộp thức ăn đứng lên nói: “Chắc vậy.
Cháu lên lầu vừa ăn vừa đọc sách nha.”
Tuy không còn ngon như trước nhưng cũng không phải là không ngon, lát nữa phải hỏi chị gái xinh đẹp xem có phải lần này đã đổi cách làm không.
Vào phòng, cậu bé gọi điện thoại cho Hứa Kiến Quân.
“Tiểu Quân, mẹ cậu có ở đấy không?”
“Hôm nay ở thành phố Dương Hà diễn ra một cuộc đấu giá trang sức quy mô lớn.
Mẹ và bố Ma Vương đã đi từ sáng sớm, có thể đến tối mới về.” Hứa Kiến Quân nói.
“Hả?” Tư Mã Ngọc Thanh run rẩy: “Chị ấy không có ở nhà thì làm sao có thể làm vịt rán giòn cho tớ được?”
Hứa Kiến Quân sửng sốt: “Không thể nào, mẹ đang ở bên ngoài, sao có thể làm vịt rán giòn được?”
“Có khi nào chị ấy bảo đầu bếp nhà cậu làm không? Chẳng trách mùi vị không giống gì cả!” Tư Mã Thanh Ngọc nhanh miệng nói.
“Tối nay mẹ về, tớ sẽ hỏi mẹ giúp cậu.” Hứa Kiến Quân nói.
Tư Mã Ngọc Thanh cũng không nghĩ nhiều, hai đứa nhỏ trò chuyện một lúc thì cậu bé tiếp tục ngồi trên sô pha, vừa đọc sách vừa ăn thịt vịt.
Ăn được một nửa bữa thì cảm thấy đau bụng.
“Ui da… Ui da…” Cậu bé ôm bụng chạy ra cửa: “Cô ơi, bụng cháu đau quá!”
Tư Mã Ngọc Như nhanh chóng chạy đến: “Cục cưng, cháu sao vậy?”
“Bụng cháu đau quá… Đau quá…” Tư Mã Ngọc Thanh đổ mồ hôi nườm nượp.
“Sau khi ăn thịt vịt vào thì đau đúng không?” Tư Mã Ngọc Như vừa hỏi vừa gọi xe cấp cứu.
“Vâng ạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.
“Chẳng lẽ trong thịt vịt có gì sao? Chắc không phải là Hoa Hiền Phương bỏ độc vào để hại chết cháu chứ?” Tư Mã Ngọc Như không nghĩ ngợi nói.
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu liên tục, nói: “Cô đừng nói bậy, chị gái xinh đẹp sẽ không… hại cháu đâu!”
“Biết người, biết mặt, không biết lòng.
Cháu vẫn còn nhỏ, không hiểu lòng người hiểm ác đâu.” Tư Mã Ngọc Như trừng mắt nhìn cậu bé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...