Sau khi trở về, Lục Kiến Nghi gọi điện thoại cho Hùng Văn.
“Năm năm trước, chuyện ở khách sạn Hilton, là ai cung cấp manh mối?”
“Đó là người phục vụ trong nhà hàng Mạnh Bành, tên là Lưu Mẫn.
Cô ta nói đêm hôm đó vốn dĩ là cô ta đi giao đồ ăn đến khách sạn Hilton, nhưng nhận được điện thoại của gia đình, nói ông cô ta bị bệnh, yêu cầu cô ta nhanh chóng trở về, đúng lúc Hoa Mộng Lan đang ở đó ăn cơm, sợ cô ta mất việc, liền giúp cô ta giao đồ ăn qua đó.” Hùng Văn kể lại sự thật.
Một cái nhìn sắc bén lướt qua khuôn mặt của Lục Kiến Nghi: “Đưa cho tôi địa chỉ nhà hàng Mạnh Bành.”
Hùng Văn rất nhanh liền gửi địa chỉ qua, Lục Kiến Nghi phát hiện ra, nhà hàng Mạnh Bành đối diện với nhà hàng của Tiểu Mai.
Khi anh bước vào phòng, Hoa Hiền Phương đang trên ghế sô pha đọc email của công ty.
“Người phụ nữ ngốc, em có biết nhà hàng Mạnh Bành không?” Anh thăm dò hỏi.
“Biết chứ, nó ở đối diện nhà hàng của Tiểu Mai, là một quán cơm.” Hoa Hiền Phương quay đầu lại, liếc nhìn anh: “Có chuyện gì vậy?”
“Lúc đầu, người cung cấp manh mối cho Hùng Văn, là một người phục vụ trong nhà hàng Mạnh Bành tên Lưu Mẫn, cô ta nói người đi giao đồ ăn đến khách sạn Hilton là Hoa Mộng Lan.” Lưu Kiến Nghi nói.
Anh chưa kịp dứt lời, Hoa Hiền Phương đã từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: “Không thể nào, nhà hàng Mạnh Bành và nhà hàng của Tiểu Mai cách nhau một con phố cổ, nếu Hoa Mộng Lan ở nhà hàng giao đồ ăn, em nhất định sẽ biết.”
“Cô ta nói Hoa Mộng Lan ở nơi đó ăn cơm, nên tạm thời giúp cô ta.” Lục Kiến Nghi hơi nhướng mày rậm.
Hoa Hiền Phương khịt mũi: “Anh đừng quên, lúc đó Hoa Mộng Lan trốn đi, là sợ em tìm được tung tích của cô ấy.
Cô ấy biết em giao đồ ăn ở nhà hàng của Tiểu Mai, sao lại có thể đến đó được?”
Lục Kiến Nghi khẽ giật đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Vậy hai người bọn họ là hợp tác nói dối.”
Hoa Hiền Phương vuốt vuốt cằm, cái tên Lưu Mẫn này đặc biệt quen thuộc.
Cô đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ một hồi lâu, mắt chợt sáng lên: “Em nhớ ra rồi, trước kia ông Lưu ở chung con hẻm với nhà bà nội có cháu gái là Lưu Mẫn.
Chúng ta lập tức đi tìm cô ta.”
“Không cần chúng ta đi, để Hùng Văn đi.” Lục Kiến Nghi nghiêm túc nói, Lưu Mẫn đã lấy đi một tỷ rưỡi tiền thưởng từ anh, nếu đã là tin tức giả thì đáng nghi là lừa bịp.
Hùng Văn tới Giang Thàng vào đêm đó, mang theo luật sư đến nhà ông Lưu tìm Lưu Mẫn, đúng lúc cô ta cũng ở đây.
Khi nhìn thấy Hùng Văn, cô ta đã bị sốc nặng.
Biểu cảm Hùng Văn hết sức lạnh lùng: “Cô Lưu, năm năm trước cô từ chỗ tôi nhận một tỷ rưỡi tiền thưởng, có còn nhớ không?”
“Còn…còn nhớ, có chuyện gì vậy?” Đầu lưỡi Lưu Mẫn dường như có chút thắt lại, nói chuyện một cách ngập ngừng.
“Bây giờ tôi đã có đủ bằng chứng để chứng minh rằng cô đã nói dối tôi.
Người giao đồ ăn đến khách sạn Hilton hôm đó hoàn toàn không phải là Hoa Mộng Lan.” Hùng Văn từng chữ từng chữ nói một cách rõ ràng và mạnh mẽ.
Sắc mặt Lưu Mẫn tái nhợt, ngay cả môi cũng mất đi sắc: “Tôi…tôi không có nói dối, là Hoa Mộng Lan, thực sự là Hoa Mộng Lan.”
“Hoa Mộng Lan đã phạm tội, đáng lẽ cô phải nghe nó rồi chứ, cô ta đã giải thích tất cả tội ác với cảnh sát.
Bây giờ cô bị nghi ngờ lừa đảo, luật sư của tôi sẽ truy tố cô.” Hùng Văn lạnh lùng nói.
Lưu Mẫn kêu lên một tiếng: “Tôi không phải cố ý, là Hoa Mộng Lan tìm đến tôi, bắt tôi phải làm như vậy, tôi lúc đó tham lam nên đã nhận lời đồng ý cô ta.”
“Ngày hôm đó người giao đồ ăn đến khách sạn là ai?” Hùng Văn hỏi.
“Tôi không biết.
Ngày hôm đó Hoa Mộng Lan đến tìm tôi, hỏi tôi có biết các anh đang tìm người hay không.
Người của các anh ở đây mỗi một nhà hàng đều đã hỏi qua, mọi người đều đàm luận, tôi đương nhiên là sẽ biết.
Hoa Mộng Lan nói, chỉ cần làm theo những gì cô ta nói, thì có thể thuận lợi nhận được một tỷ rưỡi.
Tôi vốn dĩ ban đầu không tin tưởng, nhưng cô ta nói chắc chắn tự mình có thể làm cho các anh tin, còn nói rằng sau khi mọi chuyện xong xuôi, nhận được tiền thưởng chúng tôi mỗi người một nửa, nếu phát sinh vấn đề, cô ta sẽ một mình hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Tôi làm phục vụ ở nhà hàng rất cực khổ, nghĩ đến có thật nhiều tiền như vậy liền không đếm xỉa đến, không cân nhắc quá nhiều.
Tôi sai rồi, tôi đem tiền trả lại các anh có được không? Đừng kiện tôi, cầu xin các anh.” Lưu Mẫn vừa khóc vừa nói.
“Cô thật sự không biết là ai?” Hùng Văn hỏi.
“Thật sự không biết.” Lưu Mẫn lắc đầu.
“Có phải là người nhà hàng bọn cô?” Hùng Văn hỏi.
“Không phải, tối hôm đó là tôi nhận đơn, nếu ở khách sạn Hilton có người đặt đơn, tôi nhất định sẽ biết.”
“Hoa Mộng Lan có biết không?”
Lưu Mẫn khịt mũi: “Tôi không rõ, cô ta không cho tôi hỏi thêm.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy cô ta có thể là đã biết, nếu không cô ta sẽ không thể chắc chắn như vậy.”
Sau khi Hùng Văn trở về liền báo cáo trung thực những gì mình thu được cho Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương tức giận chống nạnh đi lại trong phòng: “Cái người bỉ ổi này, em không quan tâm đến chuyện trước đây, đưa cho chị ta mấy tỷ đến An Kỳ phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng chị ta lại lấy oán báo ơn, quả là lòng lang dạ sói.”
Lục Kiến Nghi sờ sờ cằm, suy nghĩ hồi lâu mới trầm giọng nói: “Người phụ nữ ngốc nghếch, dựa theo tính cách của Hoa Mộng Lan, cô ta sẽ khuyến khích người phụ nữ đó, khiến cho em cảm thấy không ổn.
Nhưng cô ta không làm như vậy, thay vào đó cô ta giấu nó, không chịu nói sự thật, em xem đây là vì sao?”
Hoa Hiền Phương vỗ vỗ đầu: “Haha, em biết rồi, người phụ nữ đó không thành công, cho nên đối với chị ta không có giá trị sử dụng.”
“Ngay cả khi không có con, cũng có thể trở thành tình địch của em.” Lục Kiến Nghi chậm dãi nói.
Cô kịch liệt lay động, đôi mày lá liễu xinh đẹp cau lại.
Cô chắc chắn, người phụ nữ đó là sự tồn tại đặc biệt trong trái tim anh, cô ta là người phụ nữ đầu tiên trong đời anh.
Đây giống như một mối tình đầu phức tạp, khó quên.
Lúc đầu, anh rất mềm lòng không gì sánh bằng trước điệu bộ giả dối của Hoa Mộng Lan, tất cả những sự chiều chuộng, đã đủ chứng minh điều này.
“Lục Kiến Nghi, anh nói thật cho em biết, anh còn đang nghĩ đến người phụ nữ kia sao?”
Lục Kiến Nghi nghẹn lại, cách suy nghĩ người phụ nữ ngốc này khác hẳn, luôn ở một tần số khác với anh.
“Anh là yêu cầu em nghĩ cho kỹ, tại sao cô ta không khuyến khích người phụ nữ đó làm phiền.”
“Tại sao?” Cái đầu của Hoa Hiền Phương có chút xưng lên, cứ nghĩ đến trong lòng anh là người phụ nữ khác, miệng dường như tràn ngậm vị chua, vị chua chua nồng nặng lan từ đầu lưỡi truyền đến tất cả các dây thần kinh, khiến cô ảo não mất khả năng suy nghĩ.
Lục Kiến Nghi hít một hơi thật sâu, hôm nay người phụ nữ ngu ngốc kia hẳn là bị thụt lùi IQ nghiêm trọng, sững sờ, xuất thần.
“Chẳng lẽ đây là người phụ nữ mà chị ta không lợi dụng được?”.
ngôn tình hay
Hoa Hiền Phương khịt mũi: “Tuy rằng lúc đó cô ta không nguyện ý, nhưng nếu biết đối phương là anh, cô ta nhất định sẽ vui vẻ, nôn nóng đưa tận cửa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...