Thấy anh cau mày lộ ra thần sắc có chút khó chịu, cô chợt nhớ tới bụng anh không tốt, sợ anh đau.
Cô vội vàng rót cho anh một ly nước ấm: “Em quên mất bụng anh không được tốt, sao anh không nhắc em.”
“Không sao, chỉ cần em hết giận là được.” Lục Kiến Nghi uống một ngụm nước, lúc này vợ anh bình tĩnh lại mới là điều quan trọng nhất.
Lúc này trong cô vẫn còn một chút oán giận, nhưng cũng không biết phải làm sao, đành tự mình chịu đựng.
Tính khí cậu chủ không được tốt, xu hướng ngược đãi bản thân, mỗi lần cãi nhau lại hành hạ bản thân mình, đau đớn đủ rồi mới chịu dừng lại.
“Em đâu có tức giận, chỉ là anh phải nhắc em trước thôi mà, dù sao cũng không thể đi lên vết xe đổ trước đây.” Cô vươn tay nhẹ nhàng xoa bụng anh, động tác rất nhẹ nhàng.
Trong đôi mắt đào hoa quyến rũ của anh hiện lên một tia mê hoặc, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Chiều thứ sáu, Hoa Hiền Phương đến Giang Thành để tham gia hội cựu sinh viên của trường.
Tần Như Thông Thông đã đến trước một lúc.
Sau nhiều năm mới trờ lại trường, cả hai đều trở nên rất dễ xúc động.
Trường học đã thay đổi rất nhiều thế nhưng cây lộc vừng đồng hành cùng bọn họ sáu năm trước vẫn tươi tốt, sừng sững ở góc sân trường.
Năm năm tháng tháng, hoa vẫn vậy tháng tháng năm năm, khách đổi dời.
Đứng dưới gốc cây cổ thụ, Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Trở về trường cũ cảm giác thật khó tả.
Em nhớ rằng trước đây trường cấp hai với cấp ba ở cạnh nhau.
Mỗi khi tan học, chúng ta đều chạy tới đây đợi nhau.”
Tần Như Thông Thông dần dần lộ ra vẻ u sầu, nếu có thể quay về quá khứ thì thật tuyệt, có thể vô tư cùng nhau ngắm bình minh cả hoàng hôn mây trời, không ai có thể ngăn cản.
Thật không may, thời gian là không thể quay trở lại.
Cô giờ đây đã lấy người khác, không bao giờ trở về bên anh ta nữa.
“Tâm nguyện duy nhất của anh bây giờ là được trở về bên cạnh em.
Bất kể khi nào em không vui, anh có thể biến thành cái thùng rác tho gom hết nối buồn em đang có.”
Cô khẽ cười, đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng khuyết: “Anh Thạch, chúng ta vĩnh viễn sẽ là bạn tốt nhất của nhau.
Anh là thùng rác của em, em cũng nguyện ý làm thùng rác của anh.
Nếu như anh thật sự tìm được nửa kia của mình, em sẽ rất hạnh phúc.”
Tần Như Thông xoa đầu cô, sự dịu dàng trong mắt anh ta lan tỏa xung quanh.
Tại buổi họp lớp, Hoa Hiền Phương gặp lại Tiểu Mai.
Cô ấy lái chiếc BMW một thương hiệu xe ô tô nổi tiếng đến đây, có vẻ như những năm gần đây cô đã làm ăn rất tốt.
Hoa Hiền Phương nhớ rằng Tiểu Mai không học đại học, ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đã đi làm khắp nơi.
Thời gian đầu, cô ấy được giới thiệu vào làm bán thời gian tại một nhà hàng đồ ăn nhanh.
“Tiểu Mai, đã lâu không gặp.” Hoa Hiền Phương cười chào.
“Đúng vậy, từ ngày cậu đến Long Minh, chúng ta đã không thấy nhau nữa.”
Tiểu Mai vừa nói vừa nhìn Tần Như Thông, với ánh mắt dịu dàng nhất có thể.
Sau bao nhiêu năm, đàn anh ngày càng điển trai, quyến rũ và tuyệt vời hơn xưa.
“Thực ra, buổi họp mặt cựu sinh viên này được đặc biệt chuẩn bị cho đàn anh.
biết được đàn anh vẫn còn sống mọi người đều rất vui.” Tiểu Mai hy vọng sẽ nhận được sự chú ý của đàn anh.
Đàn anh là một trong những người tiên phong về các phong trào của trưởng, với thanh danh là người đẹp trai nhất học đường ở Giang Thành, anh ta đã giết bao nhiêu trái tim con gái chỉ qua một ánh mắt, cô ấy cũng là một trong số đó.
Trong trường học, đàn anh chưa bao giờ tiếp xúc với con gái, thậm chí chưa bao giờ nói chuyện với con gái, trong mắt chỉ có Hoa Hiền Phương, mọi người cũng chỉ dám ngước lên một góc để nhìn anh ta.
Tiếc rằng trời phụ lòng người, một vụ tai nạn đã chia cắt hai người họ.
Khi Hoa Hiền Phương kết hôn với người khác, ghế bên cạnh đàn anh vẫn còn trống, liệu tâm tư bé nhỏ của cô ấy có thể thực hiện không?
Vị hiệu trưởng già vỗ vai Tần Như Thông xúc động nói: “Lúc cậu gọi điện cho tôi, tôi thậm chí không thể tin vào tai mình.
Trên đời này luôn có phép màu.
Chỉ cần trong lòng chúng ta tràn đầy niềm tin, không bỏ cuộc, không thỏa hiệp với số phận, rồi nhật định một ngày sẽ thấy điều kỳ diệu.”
Mọi người đã đến trước tại nhà hàng Đại Thành và vào trong phòng VIP sang trọng nhất.
Hoa Hiền Phương ngồi bên trái Tần Như Thông, Tiểu Mai nhanh chóng ngồi ở vị trí bên phải anh ta.”Đàn anh, em bây giờ đã mở một nhà hàng, công việc kinh doanh rất tốt, nếu ngày mai anh rảnh có thể đến nhà hàng của em tham quan, đảm bảo sẽ được miễn phí.”
“Tiểu Mai, đàn anh bây giờ là CEO của tập đoàn tài chính Tần Thị.
Anh ấy chỉ đến những nhà hàng cao cấp nhất, làm gì có chuyện đến cửa hàng của cậu chứ?” Tiểu Bắc ngồi đối diện bất bình.
Tiểu Mai có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Tiểu Bắc: “Nhà hàng của tôi nấu các món đặc sản quê hương của Giang Thành.
Đàn anh đã lâu không trở lại Giang Thành nhất định sẽ rất nhớ ẩm thực quê hương.”
Hoa Hiền Phương nhanh chóng giải vây cho cô ấy: “Đàn anh với tôi rất nhớ ẩm thực Giang Thành.
Nếu như ngày mai có thời gian rảnh, nhất định chúng tôi sẽ đến nhà hàng của cậu thử xem.”
“Được thôi.” Tiểu Mai cười: “Hiền Phương, không ngờ quan hệ của cậu và đàn anh vẫn tốt như vậy”.
“Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn sẽ là bạn tốt.” Hoa Hiền Phương thẳng thắn nói.
Tiểu Mai chớp mắt: “Hiền Phương, cậu bây giờ trở thành một quý bà giàu có, bản thân lại mở một công ty trang sức.
Liệu cậu có muốn làm bạn với những người như chúng tôi không?”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Tiểu Mai, cậu lại cười tôi rồi, tình bạn của chúng ta sao có thể lấy mấy thứ thô tục như vậy ra để so sánh chứ.
Cậu mở nhà hàng trở thành bà chủ, phát triển rất tốt mà.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Mĩ càng sâu: “Mấy ngày nữa, mình muốn đến Long Minh chơi, đến lúc đó nhất định sẽ gọi cho cậu.”
“Được.” Hoa Hiền Phương cười gật đầu.
Tiểu Điệp, ngồi đối diện nói xen vào: “Hiền Phương, cậu không biết sao, Tiểu Mai trúng số rồi giàu lên chỉ trong một đêm, nếu không cũng sẽ không thể mở nhà hàng của riêng mình.”
“Ồ?” Hoa Hiền Phương nhướng mày: “Mình còn tưởng trúng số chỉ là truyền thuyết.”
Trước đây cô cũng đã từng lén mua vé số với hy vọng được giải Thần Tài, để có tiền cứu Hoa Phi, nhưng chưa bao giờ trúng giải gì cả.
Tiểu Điệp duỗi một ngón tay ra: “Tiểu Mai thắng ba tỷ, khiến chúng mình ai ai cũng ghen tị.”
Tiểu Mai cười khúc khích, một ánh nhìn khó tả lặng lẽ lướt qua khuôn mặt cô ấy.
Trên thực tế, cô ấy chưa bao giờ trúng xổ số, cô ấy có thể nhận được ba tỷ, đó là “may mắn” của Hoa Hiền Phương.
Nhưng cô ấy không thể nói, cô ấy chỉ có thể dùng nó như bùa hộ mệnh.
“Thôi, tất cả đều là quá khứ.
Mọi người đừng cứ khi nào gặp lại nhau lại nhắc đến chuyện này nữa được không, mình bây giờ đang tự thân vận động rồi.”
“Đúng, đúng, đúng, anh hùng đừng nói tới bản lĩnh, chúng ta cùng nhau kính thầy hiệu trưởng một ly.” Tiểu Bắc nói.
Mọi người lần lượt nâng cốc, âm thanh giòn giã vang vọng trên mặt bàn.
Sau khi buổi họp kết thúc, Hoa Hiền Phương trở về nhà ở Giang Thành, Tần Như Thông trở về nhà cũ.
Sáng hôm sau, Hoa Hiền Phương đến nhà cũ tìm anh ta.
Cây táo tàu trong sân trĩu quả, Tần Như Thông đã hái rất nhiều, rửa sạch rồi mang đến cho cô.
Cô ăn một cái là cười toe toét, để lộ hai má lúm đồng tiền xinh xắn.
“Thơm quá, quả từ cây đại thụ thế này vẫn là ngọt nhất.”
“Nếu như chúng ta không quay về đây, thật là lãng phí.
Anh đặc biệt chuẩn bị cho em cả túi mang về ăn dần” Tần Như Thông cười nói.
“Chuẩn bị trở về Long Minh, chúng ta hãy hái hết quả ở đây mang về.
Bà nội chắc hẳn rất nhớ nơi này.” Hoa Hiền Phương cười.
Cô vốn dĩ muốn cùng Tần Như Thông đến Hồ Nam chơi, không ngờ bác cả gọi điện đến muốn cô qua đó một chuyến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...