Hoa Hiền Phương đặt tay lên vai anh: “Ma vương Tu La, em biết trong lòng anh đang giận, nhưng lẽ nào anh không muốn nhìn thấy bố mình hối hận, một lần nữa quay về xin mẹ con anh tha thứ hay sao?”
“Anh sẽ không cho ông ấy cơ hội quay trở lại, gia đình này hòa thuận nhất khi không có ông ấy.” Giọng điệu của Lục Kiến Nghi vô cùng lạnh lùng, không có chút ấm áp nào, thậm chí ngay cả hơi thở nóng rực của anh ấy cũng như bị đóng băng lại.
Hoa Hiểu Phương thở dài một tiếng trong lòng, dường như giữa hai bố con đã hình thành một nút thắt rồi, nếu bố chồng vẫn chưa tỉnh lại, e rằng cảnh đêm sẽ vô cùng ảm đạm.
Cô đứng dậy đi vào phòng thay đồ, không ngờ rằng lại đụng phải Tư Mã Ngọc Như ở đó.
Tư Mã Ngọc Như tràn đầy hận thù với cô, hận đến mức ánh mắt tựa như một mũi tên muốn đâm xuyên qua tim cô.
“Hoa Hiểu Phương, hiện tại cô đang thống trị nhà họ Lục, có phải cô rất đắc ý đúng không?”
Hoa Hiểu Phương cười giễu cợt: “Mẹ có hay không có ở đây, tôi vẫn là bà chủ nhà họ Lục, có gì khác biệt sao?”
Thớ gân trên mặt Tư Mã Ngọc Như như co rút lại: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô, cô quả là biết lôi kéo, ngay cả Trương Thị Cẩm Lan cũng có thể mua chuộc.”
“Tôi không mua chuộc cô ấy, nhưng cô ấy đã hoàn toàn thức tỉnh và sẵn sàng trở thành một người tốt, còn mẹ vẫn chấp mê bất ngộ và muốn tìm chỗ chết đến cùng.” Hoa Hiền Phương nói rõ ràng và rành mạch từng chữ từng chữ một.
Tư Mã Ngọc Như hổn hển, ngay cả sợi tóc cũng bốc khói xanh: “Cô sẽ không thể tự hào quá lâu được đâu.
Cô và tôi đều có xuất thân thấp kém, không có hậu thuẫn.Trong nhà họ Lục, nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, không thể đem lại lợi ích cho gia tộc, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ.”
Hoa Hiền Phương cười nhàn nhạt: “Tôi khác mẹ.
Tôi không mơ mộng hão huyền và khao khát những thứ không thuộc về mình.
Con người vẫn nên tin vào số mệnh, cái gì đã có trong mệnh thì cuối cùng sẽ có, cái gì không có trong mệnh thì không thể cưỡng cầu, ép buộc sẽ chỉ làm hại chính mình.”
Tư Mã Ý nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình.
Nếu không có người thứ ba là Y Hạo Phong can thiệp thì tôi đã sớm cưới Vinh Hàn từ lâu rồi.
Tất cả mọi thứ của cô và Lục Kiến Nghi đều thuộc về tôi và con trai tôi.”
“Ồ?” Hoa Hiền Phương nhướng mày, cười chế nhạo: “Mẹ cho rằng tôi không biết sao?”
“Nếu lúc đó bố lấy mẹ, căn bản sẽ không thể trở thành người đứng đầu nhà họ Lục, ông nội sẽ phế trưởng lập ấu, mẹ cũng đừng mơ có thể trở thành bà chủ nhà họ Lục, con trai của mẹ cũng đừng mong kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.”
Tư Mã Ngọc Như dường như bị giáng một đòn vô hình, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai.
Người cô ta hận nhất chính là ông cụ Lục, chết rồi vẫn đem lại ấm ức cho cô ta.
Bởi vì cô ta là con gái của một đầu bếp nên bị coi thường và xem nhẹ đủ thứ.
“Cuộc sống của tôi bây giờ cũng tốt, ít nhất là Vinh Hàn yêu tôi chân thành, Lục Kiến Nghi thì khác, cậu ta giống Vinh Hàn ngày trước, đối với người cũ nhớ mãi không quên.
Đừng để mình trở thành Y Hạo Phong thứ hai.”
Cô ta còn cố tình muốn kích động Hoa Hiểu Phương, Kiều An sinh hai đứa con trai cho Lục Kiến Nghi, không chú ý cũng không thể được.
Nhưng vẻ mặt của Hoa Hiểu Phương lại rất bình tĩnh, không hề lộ ra một chút gợn sóng: “Phu nhân Tư Mã, mẹ lo lắng quá.
Không giống như bố mình, anh ấy là người làm theo tình cảm, sẽ đặt trách nhiệm gia đình lên hàng đầu.”
Nói xong, cô đi ra ngoài mà không cần đợi phản ứng của Tư Mã Ngọc Như.
Sau khi trở về, Lục Kiến Nghi ôm eo liễu mảnh mai của cô dẫn cô lên sân nhảy.
“Em vừa tình cờ gặpTư Mã Ngọc Như, xem ra ân oán rất sâu.” Cô nhẹ giọng nói.
“Nếu không có Lục Vinh Hàn, cô ta làm sao có thể ung dung tự tại được?” Lục Cẩn Niên hầm hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia oán khí bức người.
Cô hơi bất ngờ khi nghe anh trực tiếp gọi tên bố mình, đây thực sự là không coi ông ấy là bố hay sao?”
“Ma vương Tu La, anh nói xem rốt cuộc họ đã giấu con trai ở đâu?”
“Anh không biết, và anh cũng không có hứng muốn biết.” Lục Kiến Nghi lộ vẻ thờ ơ.
Hoa Hiểu Phương nhếch miệng, một ánh mắt sắc bén lóe lên từ khóe mắt.
“Có một chuyện em thấy thật kì lạ, Ngọc Thanh sống cùng bọn họ suốt mà lại không về cùng Tư Mã Minh Thịnh.”
Lục Kiến Nghi liếc nhìn cô, đôi mắt đen như băng thấp thoáng tia sáng: “Em muốn nói gì?”
Cô nuốt nước bọt, hạ giọng rất thấp nói vào tai anh: “Trước đây, em và mẹ vốn tưởng rằng Tư Mã Ngọc Như sinh được một cặp trai gái, lén lút giấu con trai đi, nhưng em có hỏi qua bà cụ thì ông nội đã bố trí người trông nom và theo dõi Tư Mã Ngọc Như trong suốt quá trình, những hành động cô ấy làm đều không có gì to tát.
Như thế chính là còn có một khả năng khác.
Đứa trẻ này không phải do Tư Mã Ngọc Như sinh ra, mà là do một người khác mang thai hộ, như vậy có thể gạt trên lừa dưới, thần không biết quỷ không hay.
Lục Kiến Nghi trầm lặng, sau khi suy nghĩ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi ở bên tai cô một câu: “Em đang nghi ngờ Ngọc Thanh sao?”
“Em đã nhờ người hỏi về chồng của Mã Ngọc Linh.
Mã Ngọc Linh năm đó ở An Kỳ đang mang thai, lúc về nước đã hơn sáu tháng rồi.
Mã Ngọc Linh là người mang thai hộ tốt nhất, để cô ấy mang thai hộ, sẽ không sợ bí mật bị lộ.
Và Tư Mã Ngọc Như có thể che giấu thân phận, mạnh dạn và yên tâm nuôi dưỡng con trai của mình mà không bị ai phát hiện.”
Cô dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Tư Mã Ngọc Như đối với Ngọc Thanh vô cùng quan tâm, còn tốt hơn cả đối với Sênh Hạ, giống như mẹ ruột vậy.
Cho dù Ngọc Thanh là mầm non duy nhất của nhà Tư Mã, nói cho cùng dù sao nó cũng không phải là con ruột của cô ấy, không thể đối tốt với Ngọc Thanh hơn Sênh Hạ được, trừ phi Ngọc Thanh là con của cô ấy.
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô, môi mỏng nở một nụ cười quyến rũ: “Xem ra sau này anh không thể gọi em là cô gái ngốc.”
“Em vốn dĩ không có ngốc.” Cô lè lưỡi.
Anh hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
“Nếu thật sự là Tư Mã Ngọc Thanh, anh không ngại nhận em ấy là em trai.”
Hoa Hiền Phương cũng nghĩ như vậy, Ngọc Thanh vốn rất thuần khiết cho nên không cần lo lắng về việc cậu bé trở thành Tư Mã Minh Thịnh hay Tư Mã Ngọc Như thứ hai.”
“Em cảm thấy chuyệ này, Sênh Hạ phải biết hơn phân nửa, em sẽ tìm cơ hội cậy miệng của em ấy, làm rõ chuyện này.”
Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu, ghé đôi môi mỏng vào cổ cô: “Vợ à, tối nay qua căn nhà nhỏ ngắm bầu trời sao, em thấy thế nào?”
Hoa Hiền Phương co rụt cổ lại, cố gắng nén nụ cười: “Người ta đang nói chuyện quan trọng với anh, anh đang nghĩ gì đấy?”
“Nghĩ về em”.
Anh cười xấu xa, tao nhã xoay người dẫn cô ra khỏi sân nhảy.
Cơn gió nửa đêm lùa qua cửa sổ.
Các vách tường xung quanh liên tục chuyển cảnh.
Hoa Hiền Phương cảm thấy thật hạnh phúc khi ở ngoài trời với anh.
“Em có thích không, cô gái ngốc.” Anh thì thầm.
“Lạnh quá.” Cô nhào vào vòng tay anh.
Anh hơi giật mình, lòng anh như lửa đốt.
“Lạnh thế nào?”
“Bây giờ chúng ta đang ở trên sông băng, tất nhiên là sẽ rất lạnh.” Cô bĩu môi và chế độ cảnh hiện tại là Nam Cực.
“Nhắm mắt lại sẽ không còn lạnh nữa.” Anh ngoáy ngoáy chóp mũi nhỏ của cô.
“Sao anh không đổi sang cảnh núi lửa phun trào?” Cô cười tinh quái.
“Anh sợ em không chịu nổi.” Một tia tà ác lướt qua khuôn mặt tuấn tú của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...