Nơi nào đó trong lòng anh như bị véo một cái, có một cảm giác không thể hình dung vụt qua.
“Hoa Hiền Phương, cô thật sự không ghen tỵ sao?”
“Tôi không dám, cũng không có tư cách.
Đây không phải là chuyện bình hoa nên làm, không phải là tình cảm mà con rối nên có.” Cô nói chậm rãi mà rõ ràng, như thể đang dùng một loại giọng điệu cam chịu.
Vẻ mặt của anh không hề trở nên hòa hoãn, mà càng trở lên âm trầm hơn: “Cô là không ghen tỵ, hay là không quan tâm?”
Khóe miệng anh giãn ra, như thể đang nghiến răng.
Người phụ nữ ngu ngốc này chỉ quan tâm đến tiền thôi.
Là không quan tâm.
Sao phải quan tâm chứ?
Cô nói trong lòng, nhưng trên miệng lại nói kiểu khác: “Cũng không phải không quan tâm, ai không muốn chồng mình một lòng một ý với mình chứ, nhưng không thể nào.
Người đàn ông ưu tú sao chỉ có thể thuộc về một người phụ nữ.”
Lục Kiến Nghi hít một hơi, không nghiên răng nữa: “Được rồi, cô có thể cút rồi.”
Cô không động đậy, không biết anh có ý gì: “Vậy vẫn ly hôn sao?”
“Cút.” Anh không trả lời, chỉ ném ra một từ.
Cô không động đậy, nhìn sâu vào anh, không có được đáp án của anh, cô sẽ không đi đâu.
“Vẫn còn ly hôn sao?” Cô lại hỏi lại, trái tim như mắc kẹt trong cổ họng, lên xuống.
Gân xanh trên trán anh nổi lên: “Còn không cút ra ngoài thì trực tiếp cút về Giang Thành.”
“Vậy tôi sẽ coi như anh không muốn ly hôn nữa.” Cô thấp kém, còn có chút run rẩy nói.
Lục Kiến Nghi im lặng không nói, chỉ dùng ánh mắt cáu kỉnh trừng cô.
Cô đoán chắc là anh đang vội lên trên tầng để thân mật với cô gái kia, không dám làm phiền anh “vui vẻ” nữa, nên ỉu xìu ra ngoài.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, cô giống như hư thoát vậy, đến cả chân cũng không đứng vững, ngồi xổm xuống tường, một lúc sau mới đứng lên.
Hoa Hiền Phương, không sao cả, muốn làm một người mạnh mẽ không sợ chết, thì cho dù ngoan cố, cũng phải dính đầy máu đứng yên tại chỗ.
Cô nhếch khóe miệng cứng ngắc lên cười, cổ vũ bản thân, trong mắt chứa những giọt nước mắt.
Cô không biết, Lục Kiến Nghi đang đứng ở cửa sổ, nhìn cô từ khe hở giữa rèm cửa, nhìn cô giống như một con mèo hoang bị thương, im lặng ngồi xổm ở đó, khóc thầm, sau đó lau sạch sẽ rồi đi về phía trước.
Đây rốt cuộc là một người phụ nữ thế nào?
Giống như một tổ hợp mâu thuẫn vậy.
Rõ ràng là ham tiền, nhưng lại không tiêu tiền.
Rõ ràng là một gương mặt ngây thơ, nhưng lại tràn đầy tâm cơ.
Rõ ràng là một bản tính hoang dã khó thuần phục, nhưng lại khoác lên dáng vẻ nghe lời.
Rõ ràng là kiêu ngạo không chịu khuất phục, nhưng lại tự coi nhẹ mình, khom lưng uốn gối.
Khi Hoa Hiền Phương đi vào xe, nhận được một tin nhắn: “Còn không lăn về, thì đừng bao giờ trở về nữa.”
Cô thở phào, cuối cùng cũng có thể về nhà họ Lục rồi.
Có điều, tên này làm sao lại biết cô không về nhà chứ?
“Chiều này bác cả và chị họ tôi đến thành phố Long Minh, muốn thương lượng với nhà anh.” Cô nhắn tin lại, thông báo trước cho anh một chút để anh chuẩn bị.
Đến tối, bác gái và Hoa Mộng Lan đến, cả nhà bác đã đến nhà họ Lục mấy lần rồi, nhớ nơi ở, chỉ là bọn họ chưa từng gặp qua Lục Kiến Nghi.
Hoa Mộng Lan mặc một bộ váy đẹp và rất thời trang, trang điểm quyến rũ, vô cùng xinh đẹp.
Khi bước vào biệt thự nhà họ Lục, cô ta nhìn xung quanh, trong lòng tràn đầy hối tiếc, giống như một dòng suối liên tục chảy vậy.
Vốn dĩ cô ta cho rằng mình rất thông minh, không ngờ lại rơi vào bẫy của Hoa Hiền Phương, tự lấy đá đập vào chân mình.
Bà Lục đang ở trong phòng khách đợi bọn họ, khi Hoa Hiền Phương trở về, thì nói chuyện này với bà ta.
Bà ta biết ý của bọn họ khi đến đây.
Bác gái vừa bước vào, đã giới thiệu con gái mình: “Bà thông gia, đây là Mộng Lan nhà chúng tôi, là vợ thật sự của Kiến Nghi.”
“Bác gái, chào bác.” Hoa Mộng Lan rất lịch sự chào hỏi, nghiêm túc khéo léo.
Cô ta cần phải thể hiện hết ưu điểm của mình ra, khiến Hoa Hiền Phương trở thành cặn bã, sau đó đuổi ra khỏi ván cờ này.
Bà Lục khẽ gật đầu, cười nhẹ, có thể nhìn ra, cô bé này được nuôi dưỡng cẩn thận, trang điểm tinh xảo, cư xử đàng hoàng.
Không giống như Hoa Hiền Phương cả ngày lôi thôi lếch thếch, quê mùa cục mịch, thô tục không thể chịu nổi.
Hoa Hiền Phương ngồi một bên, tình thần bình tĩnh, cái gì của cô cũng không bằng Hoa Mộng Lan, nhưng chỉ cần Lục Kiến Nghi vẫn giữ cô lại, vẫn muốn cô làm vật trang trí thì cô không sợ.
Bác gái cầm đồ mà mình mang đến ra: “Chúng tôi mang đến đây một chút đặc sản Giang Thành, đều là thực phẩm hữu cơ xanh.”
“Quá khách sáo rồi.”
Bà Lục khẽ cười, giả vờ không biết ý của bọn họ khi đến đây: “Lần này các người đến đây, là muốn thăm Hiền Phương sao?”
“Chúng tôi đến đây để đưa Hiền Phương về.”
Bác gái nói: “Trước khi kết hôn, Mộng Lan nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện ngoại ý muốn, không có cách nào để gả đến đây, nên để em gái Hiền Phương gả thay.
Hiền Phương là gả thay, không phải là thật sự gả qua đây.
Bây giờ, Mộng Lan nhà chúng tôi trở về rồi, chúng tôi đưa con bé đến đây, đón Hiền Phương về.”
Bà Lục quay đầu về phía Hoa Hiền Phương: “Hiền Phương, cô có muốn quay về không?”
“Mẹ, con trở về đâu chứ? Con và Kiến Nghi đã lĩnh giấy kết hôn rồi, bọn con là vợ chồng được pháp luật bảo vệ, đây là nhà của con.” Hoa Hiền Phương kiên định có lực nói.
Bác gái tức giận trợn trắng mắt nhìn cô: “Lĩnh chứng rồi thì làm sao, ly hôn xong rồi lại kết hôn là được rồi.”
“Kết hôn đâu phải là trò trẻ con chứ?” Bà Lục nhíu mày, trở lên nghiêm túc.
Đối với bà ta mà nói, Hoa Hiền Phương hay là Hoa Mộng Lan cũng không khác biệt gì, cho dù là ai gả vào, sinh xong con rồi cũng sẽ cút đi.
Đổi đi đổi lại chỉ thêm phiền phức.
Bác gái và Hoa Mộng Lan nhìn nhau: “Chúng tôi sợ gả Hiền Phương đến sẽ làm mất mặt nhà họ Lục.
Con bé không biết cái gì cả, từ nhỏ đã không được nuôi dưỡng cẩn thận, đến lễ nghĩ cơ bản cũng không biết.
Mộng Lan nhà chúng tôi thì lại không như vậy.
Từ nhỏ đã được nuôi dạy theo tiêu chuẩn con dâu nhà hào môn, tinh thông cầm kỳ thi họa, tự nhiên thoải mái, hiền lương thục đức.”
Trong khi bà ta đang nói thì Lục Kiến Nghi bước vào.
Bác gái thấy vậy, lập tức cao giọng: “Điều quan trọng nhất là, Mộng Lan một thân trong trắng, chưa từng có bạn trai.
Không giống như Hiền Phương, trước kia đã có bạn trai rồi, sớm đã không còn là một cô gái trong trắng nữa.”
Hoa Mộng Lan kéo áo mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, đây là điều cấm kỵ của Hiền Phương đấy.
Em ấy rất yêu Thời Thạch, ở cùng với anh ta cũng là bình thường thôi.”
Lời nói này ngoài mặt thì là không để mẹ mình nói linh tinh, nhưng thật ra là đang đâm thêm một nhát.
Bọn họ đâm vào chỗ đau của Hoa Hiền Phương, cô thật sự không ngờ bọn họ lại hãm hại cô như vậy.
Cô quả thật không còn nữa nhưng cô chưa từng phát sinh cái gì với Thời Thạch cả, tình cảm của bọn họ rất đơn thuần, không có dục vọng.
“Bác gái, bác đừng có quá đáng, mặc dù tôi từng quen bạn trai, nhưng bọn tôi trong sạch, chưa hề làm cái gì cả.”
Trong lòng Lục Kiến Nghi cười lạnh, không hổ là chuyên môn nói đối, nói dối mà mặt không đổi sắc tim không đập, đến cả mắt cũng không chớp.
Hoa Mộng Lan nhìn thấy anh, cả trái tim đều chấn động.
Anh thật sự quá đẹp trai rồi, quá hoàn hảo rồi.
“Kiến Nghi, chào anh, em là Mộng Lan.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...