“Nếu mẹ không hề làm gì cả, nói rõ mẹ còn tử tế, còn chưa tới mức không có thuốc nào cứu được, anh sẽ để mẹ tiếp tục làm mẹ.
Đáng tiếc…”
Lông mi dài và dày của cô bé cụp xuống, vẻ thê lương hiện lên ở mí mắt trắng nõn.
Tâm hồn của mẹ đã bị lạc, vì tranh đoạt gia tài, mà mẹ biến thành một người mất trí.
Nhưng mẹ nhất định sẽ không thành công, bởi vì Tư Mã Ngọc Thanh vốn là một thằng ngu không chịu được, cậu bé chỉ thích hợp làm một người sành ăn nhàn nhã tự tại, phòng bếp mới là thế giới thuộc về cậu bé.
Lục Kiến Nghi ôm vai nhỏ của cô bé: “Về sau không cho phép xảy ra loại chuyện này nữa, em có ý kiến gì, thì phải nói nói cho anh biết trước, chỉ cần hợp lý, thì anh và chị dâu nhất định sẽ ủng hộ em.”
“Em biết rồi.” Lục Sênh Hạ gật đầu.
Sau khi Tư Mã Ngọc Như về phòng, thì tức giận đến mức toàn thân đều đang phát run.
Lần này thực sự là bê đá đập lên chân của mình, tiền mất tật mang.
Chẳng những không hãm hại Hoa Hiền Phương được, còn kéo cô ta từ vị trí bà chủ xuống, còn mất luôn cả con gái.
Lục Vinh Hàn vừa đến, cô ta liền gào khóc.
“Vinh Hàn, anh thấy chưa, Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đối với em thế nào, quả thực bọn họ muốn dồn em vào chỗ chết.
Kỳ thực từ khi nó bắt đầu hiểu chuyện, đã chôn mầm móng cừu hận ở trong lòng rồi.
Nó vẫn luôn hận em, chỉ là chưa từng biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Em không để bụng mạng của mình, em chỉ lo lắng cho Ngọc Thanh, chỉ cần thân phận của Ngọc Thanh bị công bố ra, thì Ngọc Thanh sẽ trở thành cái đinh trong mắt phòng lớn, cái gai trong thịt.
Giả sử về sau Lục Kiến Nghi thừa kế gia nghiệp, nhất định sẽ hại chết Ngọc Thanh.”
Lục Vinh Hàn đốt một điếu xì gà: “Em cũng đừng quá lo lắng, anh đã nghĩ tới rồi, giao gia nghiệp cho Kiến Nghi xong, thì mang theo em và Ngọc Thanh ra nước ngoài sống, mọi người không ở cùng một chỗ thì sẽ không có mâu thuẫn.”
Tư Mã Ngọc Như chấn động kịch liệt, đây không phải là kết quả cô ta muốn.
“Anh thật sự định giao mọi thứ nhà họ Lục cho Lục Kiến Nghi, không để lại một chút gì cho Ngọc Thanh? Ngọc Thanh chính là con của anh, dù sao anh cũng phải công bằng với nó chút chứ!”
“Anh sẽ đưa Ngọc Thanh vào gia tộc quỹ hội người giàu, mỗi tháng nhận tiền đủ cho nó chi tiêu.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Phòng lớn hận em thấu xương, chắc chắn cũng sẽ hận Ngọc Thanh, đến lúc đó nếu bọn họ tìm lý do ném Ngọc Thanh quỹ hội người giàu, thì làm sao bây giờ?”
“Chỉ cần anh còn sống thì sẽ không có khả năng này.” Lục Vinh Hàn nói.
“Vậy nhỡ chúng ta đều không có ở đây, chẳng phải là Ngọc Thanh sẽ bị Lục Kiến Nghi bắt nạt? Người ở phòng lớn hận em như vậy, em còn không biết mình có thể sống bao lâu, vừa nghĩ tới chuyện em mà chết, Ngọc Thanh không có ai bảo vệ, sẽ bị phòng lớn hại chết, lòng em khó chịu tựa như bị đao cắt vậy, đi ngủ đều sẽ bị ác mộng làm thức dậy.”
Tư Mã Ngọc Như nói, cô ta hít mũi một cái, rồi lại khóc.
Lục Vinh Hàn hít một hơi xì gà, nhả một vòng khói và nói: “Em lo lắng như vậy thì để nó làm con trai Tư Mã Minh Thịnh, không vạch trần thân phận của nó, đến lúc đó anh để lại tài sản cá nhân cho nó.”
“Không được, Ngọc Thanh phải nhận tổ quy tông, nó là con trai nhà họ Lục, em phải làm cho tên của nó được viết ở trên gia phả nhà họ Lục.”
Tư Mã Ngọc Như buồn bực không thôi, dù cô ta ám chỉ thế nào, Lục Vinh Hàn vẫn không nghĩ tới cổ phần công ty.
Lục Vinh Hàn nhìn cô ta với vẻ sâu kín, ánh mắt hàm súc mà ý vị sâu xa: “Em muốn làm thế nào?”
Tư Mã Ngọc Như hung hăng nuốt nước miếng: “Anh không thể chia nửa cổ phần công ty của Lục thị cho Ngọc Thanh sao? Có cổ phần công ty, Ngọc Thanh chính là cổ đông lớn của Lục thị rồi, cả đời Lục Kiến Nghi cũng không dám dễ dàng động đến nó.”
Trên mặt Lục Vinh Hàn xuất hiện ba vạch đen: “Em sớm nên dừng suy nghĩ như vậy đi, đừng có mơ.
Dựa theo gia quy, anh chỉ có thể kế thừa và quản lý cổ phần, không thể chia chác, nói cách khác, cổ phần công ty là của cả nhà họ Lục, không thuộc về một mình anh.”
Tư Mã Ngọc Như quả thực là chịu sự đả kích vô cùng lớn: “Vậy tại sao ông cụ có thể cho Hoa Hiền Phương mười phần trăm cổ phần công ty ở trong di chúc, còn cho đứa con vừa sinh ra của cô ta mười phần trăm cổ phần công ty?”
Lục Vinh Hàn nhún vai: “Mỗi một người đứng đầu có thể tự do kiểm soát hai mươi phần trăm cổ phần công ty.
Ông cụ chia hai mươi phần trăm cổ phần công ty này cho Hiền Phương và đứa bé, điều này cũng tương đương cổ phần vẫn được kiểm soát ở trong tay Kiến Nghi, không bị thất thoát ra bên ngoài.
Ông cụ làm như vậy, là để bảo đảm địa vị bà chủ của Hoa Hiền Phương ở nhà họ Lục.”
Nghĩ tới chỗ này, Tư Mã Ngọc Như liền tức giận bất bình, tâm lý mất thăng bằng.
“Cũng là xuất thân bình dân, chỉ bởi vì ông của cô ta đã cứu ông cụ, nên cao hơn em một bậc, ngồi vững ở vị trí bà chủ sao?”
Lục Vinh Hàn khoát tay: “Nhà họ Lục coi trọng hai chữ trung thành nhất, đối với thuộc hạ trung thành và tận tâm thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi, huống chi là liều mình cứu chủ.
Hơn nữa, ông cụ đã âm thầm khảo sát cháu dâu Hoa Hiền Phương này trọn mười năm, bằng không ông cụ cũng không có khả năng yên tâm lập cái di chúc như vậy.”
Tư Mã Ngọc Như cắn cắn môi, vẻ xảo trá hiện lên từ đáy mắt: “Đã có thể tự do phân phát hai mươi phần trăm cổ phần công ty, vậy anh chia cho Ngọc Thanh, hai đứa con trai này của anh không thể được đứa này mất đứa khác đâu.”
Lục Vinh Hàn dập tắt xì gà trong tay: “Được rồi, tài sản cá nhân của anh có thể để lại cho Ngọc Thanh, nhưng cổ phần công ty thì không được, trước không nói gia quy nhà họ Lục không cho phép, thì chỉ bằng vào tư chất của Ngọc Thanh, thì nó không kinh doanh được.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như đến tận dái tai.
“Nó rất thông minh, chỉ là không có ai bồi dưỡng mà thôi, chỉ cần anh bồi dưỡng nó, chắc chắn nó sẽ không thể kém hơn Lục Kiến Nghi.”
Lục Vinh Hàn bật cười một tiếng: “Lúc Kiến Nghi bằng tuổi nó, đã là thần ở ngành IT rồi.
Tầm nhìn đầu tư của nó, ngay cả ông già anh đây còn mặc cảm.
Ngọc Thanh không kế thừa gen của nhà họ Lục chúng ta, nó kế thừa tài nấu nướng của nhà họ Tư Mã, nếu em thật sự thương nó, thì nên để nó đi làm chuyện nó thích.”
Tư Mã Ngọc Như suýt chút nữa đã hôn mê.
Đều do Hoa Hiền Phương làm hại, để Lục Vinh Hàn cho rằng con trai mình chỉ có thể làm đầu bếp, cô ta nhất định phải thay đổi quan niệm của Lục Vinh Hàn.
Cô ta quyết định, từ nay về sau, sẽ không cho Tư Mã Ngọc Thanh vào phòng bếp.
Trong phòng trên tầng, Hoa Hiền Phương lần lượt kiểm tra đồ dùng của bọn trẻ, đề phòng có người hạ độc.
Nếu đã không nể mặt mũi với Tư Mã Ngọc Như, thì không có gì mà cố kỵ.
Cô sai người sắp xếp một người canh gác ở tầng ba, như vậy sẽ không có ai có thể tùy tiện ra vào nữa.
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như luống cuống, cô ta vốn đang âm thầm lập kế hoạch ra tay với Kiến Diệp, hiện tại thì càng thêm khó khăn.
“Hoa Hiền Phương, cô đây là đang phòng ai đấy?”
“Mẹ nhỏ, trong lòng mọi người đều biết rõ, cần gì phải đâm chọc?” Hoa Hiền Phương dứt khoát nói.
Là phòng bị cô ta.
Đáy mắt Tư Mã Ngọc Như xẹt qua ánh sáng lạnh hung ác nham hiểm.
Truyện Đông Phương
Không động vào đứa bé được, vậy không động vào cô được sao?
Chỉ cần diệt cô, bê sẽ mất đi sự bảo vệ, còn có thể cho Lục Kiến Nghi một cú mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...