Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Lông mày Lục Vinh Hàn chau chặt lại, sắc mặt tái mét.


“Lục Kiến Nghi, con buông tay ra, cô ấy là mẹ nhỏ của con, cho dù cô ấy có làm gì, con ít nhất phải có sự tôn trọng với cô ấy.”
Câu nói này như đồ thêm dầu vào lửa, khiến cho Lục Kiến Nghi càng nổi giận hơn: “Bất kể là ai, dám động vào vợ của tôi, chính là muốn chết.” Cánh tay rắn chắc của anh hất mạnh một cái, ném Tư Mã Ngọc Như ra ngoài.


Lục Vinh Hàn muốn nắm giữ cô ta lại, nhưng không nắm được.

Cô ta loạng choạng bước vài bước, rồi ngã cái bịch xuống đất, té một cái rất thê thảm.


“Vinh Hàn, cứu mạng, xương của em gãy rồi.” Cô ta gân cổ lên kêu la, khóc rưng rức.


Phòng khách có lót thảm nền, cho dù Lục Kiến Nghi có dùng lực mạnh thì cô ta cũng không đến nỗi ngã đến mức gãy xương.


Nhưng cô ta phải giả vờ chứ, phải ăn vạ, giả vở càng bi thảm thì Lục Vinh Hàn còn thương xót cô ta.


Đây là cơ hội khiến cho quan hệ của hai bố con họ tan vỡ, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ đâu.


Lục Vinh Hàn mau chóng đến đỡ cô ta: “Ngã trúng đâu rồi? Có cần gọi bác sĩ không?”
“Eo của em gãy rồi, chân cũng trật rồi, cả người không động đậy được nữa, em sắp chết rồi.


Con trai của anh sợ là đã ôm hận với em từ lâu rồi, nên mới ra tay nặng như vậy.” Tư Mã Ngọc Như nằm trong lòng ông ấy, gào khóc sướt mướt, thảm thiết vô cùng.


Lục Vinh Hàn đau lòng vô cùng, ông ấy ôm bế cô ta lên, đặt trên sô pha, đường gân trên trán ông ấy cuộn dữ dội, và cả khuôn mặt ông ấy đỏ bừng vì tức giận.


Đây là lần đầu tiên Lục Kiến Nghi nổi giận trước mặt ông ấy.


“Lục Kiến Nghi, đứa con khốn nạn này, con muốn tạo phản phải không?” Ông ấy nghiêm nghị quát một tiếng, rồi gọi quản gia đến, bảo bà ấy đem gia pháp ra, ông ấy phải dạy dỗ đứa con bất hiếu này một trận mới được.


Hoa Hiền Phương bước dài một bước tới, đứng trước mặt ông ấy: “Bố, dựa theo phép tắc trong nhà họ Lục, vợ lẽ phải tôn trọng người thừa kế dòng họ, nghe lời người thừa kế dòng họ, vợ lẽ phạm lỗi thì người thừa kế cũng có quyền trừng phạt.

Chồng của con trừng phạt vợ lẽ phạm lỗi là không sai, còn bố, bênh vực vợ nhỏ, mới là làm trái lại phép tắc.”
Một câu nói đã khiến Lục Vinh Hàn nghẹn họng không nói gì được.


Tư Mã Ngọc Như tức xì khói, ngay cả cộng tóc cũng sắp cháy rồi: “Tôi đã phạm phải lỗi gì?”
“Mưu hại bà chủ, gây sóng gió.” Hoa Hiền Phương nói từng chữ rõ mồn một và còn có lực: “Bố thân là người quản lý gia đình, nhìn bà chủ bị vu oan, lại muốn xem như không có chuyện gì, sự công bằng của bố ở đâu? Chuyện này ai cũng đừng hòng có thể lừa dối qua được, con sẽ mở cuộc họp gia đình, mời cô đến phán đoán, cô ấy là chuyên gia tâm lý học tội phạm, am hiểu về việc quan sát biểu cảm, mẹ nhỏ không có nói dối, thì đương nhiên cô ấy có thể phán đoán được, không cần phải dùng máy kiểm tra nói dối.

Nếu như con con đổ oan cho mẹ nhỏ, thì con lập tức từ bỏ chức làm bà chủ, nếu như me nhỏ mưu hại con, thì để cô ấy đi Tĩnh An Tuyển, chấm dứt quãng đời còn lại.”
Tư Mã Ngọc Như giống như bị sét đánh vậy, cả người co giật dữ dội.



Cô nhỏ là một người lợi hại như thế nào, trong lòng cô ta rất rõ, cô ta tuyệt đối sẽ không qua nổi cửa ải của cô nhỏ.


Hơn nữa nếu thật sự làm lớn đến mức đó, chỉ cần hơn nửa gia đình bỏ phiếu thông qua, thì vẫn dùng máy kiểm tra nói dối với cô ta.


Lục Vinh Hàn không nhận ra phản ứng khác thường của cô ta, chuyện này rốt cuộc là vô tình hay cố tình, trong lòng ông ấy không hề rõ được.


Điều duy nhất ông ấy biết là, sự việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ấy rồi, không thể xử lý được nữa.


“Đều là người một nhà, hà cớ gì phải làm lớn đến thế này?”
“Thân là bà chủ, con hy vọng người trong gia đình có thể sống hòa thuận với nhau, cho nên đối diện với sự khiêu khích của mẹ nhỏ, con nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Không ngờ, cô ta không những không biết lỗi, ngược lại ngày càng trở nên táo tợn hơn.

Cô ta không từ mọi thủ đoạn, chia rẽ ly gián, phá hoại quan hệ bố con giữa bố và Lục Kiến Nghi, muốn làm cái gì vậy?”
Mỗi một từ của Hoa Hiền Phương, giống như một viên đạn bắn ra từ súng tiểu liên, hung hăng bắn vào tử huyệt của Tư Mã Ngọc Như, khiến cô ta không có sức đánh trả.


“Người chịu khổ chịu khó là tôi, chân của tôi sắp phế rồi, vừa đau vừa ngứa, sống không bằng chết, cô có thiệt hại cái gì đâu?”
Hoa Hiền Phương cười giễu một cái: “Cô cảm thấy cô chịu uất ức, tôi cũng cảm thấy tôi chịu uất ức, cho nên chuyện này phải làm cho rõ ràng, xem thử rốt cuộc ai đang gây chuyện.”
Lục Kiến Nghi ôm vai cô: “Bà xã, em nói đúng, bây giờ anh gọi điện thoại cho cô, để cô ấy qua đây xử lý chuyện này.


Ai cũng đừng hòng thoát khỏi con mắt tinh tường của cô.”
Lục Vinh Hàn trừng anh một cái: “Các con kêu gọi nhiều người vào, chỉ khiến cho người ta xem trò cười của gia đình chúng ta mà thôi.”
Lục Kiến Nghi bĩu môi giở giọng châm biếm: “Lần trước một mình bố chống đối tất cả mọi người, làm ầm đến tin đồn bố giấu con riêng truyền đi khắp nơi, trò cười này vẫn không đủ lớn sao? Ông cố với ông nội đều không có làm được việc vĩ đại như vậy đấy!”
Anh ngừng lại một lát, sờ sờ cằm: “Con vẫn luôn nghĩ, có phải đúng là có một người em như vậy, khiến bố bảo vệ nó như vậy, dám phạm phải sai lầm lớn đến như vậy không!”
Khóe môi Lục Vinh Hàn giật giật, sắc mặt bắt đầu tái đi.


Cái chuyện mà tất cả thành viên trong gia đình đều thông qua còn người quản lý lại phản đối, đây là lần đầu tiên xuất hiện trong nhà họ Lục, từ trước nay chưa từng có.


Lúc ông cụ còn sống, luôn tôn trọng ý kiến của thành viên trong gia đình, chỉ cần hơn nửa thành viên trong gia đình thông qua thì ông ấy sẽ không phản đối.


Lục Vinh Hàn đã cảm thấy rõ ràng được, từ sau khi cuộc họp gia đình lần trước, bầu không khí trong nhà đã thay đổi rồi.


Có lẽ mọi người đều nảy sinh nghi ngờ, bao gồm cả ông ấy trong đó.


“Bố cây ngay không sợ chết đứng, mặc kệ bọn họ nói như thế nào.”
Hoa Hiền Phương cười nhẹ một cái: “Bố, ở điểm này, con vẫn tin bố.

Nếu như bố thật sự có một đứa con trai thì chúng con cũng có thể chấp nhận được, dẫu sao thì cũng là anh em ruột mà.

Chỉ là tất cả mọi người đều đang nhắm vào gia đình chúng ta, một ngày nào đó cậu ta xuất hiện, thì cho dù cậu ta do ai sinh ra, chỉ cần không phải con vợ lớn, thì đều là vụ bê bối tày trời, sẽ khiến cho bố mất hết danh tiếng trong nhà họ Lục, cho nên hy vọng bố có thể cẩn trọng.”
Một cơ thịt trên mặt Lục Vinh Hàn co thắt dữ dội.


Lời của con dâu mặc dù khó nghe, nhưng mỗi một chữ của cô, ông ấy không có cách nào phản biện cả.



Không cho Tư Mã Ngọc Như sinh con trai, là mệnh lệnh của ông cụ.

Người của nhà họ Lục đều biết.


Tư Mã Ngọc Như thân là một người vợ lẽ, làm trái với ý nguyện của ông cụ, dựa vào cách này là lén sinh một đứa con trai, là một sự khiêu khích đối với ông cụ và cả nhà họ Lục.


Tư Mã Ngọc Thanh không phải con riêng, nhưng so với con riêng lại càng không thể khiến người trong gia đình chấp nhận.


Cho nên Tư Mã Ngọc Như mới suy nghĩ nhiều như vậy, trong mắt cô ta, chỉ cần mình có con trai, thì có thể cướp đoạt tài sản nhà họ Lục.


Dẫu sao Lục Vinh Hàn cũng là người nắm giữ, những người khác có bất mãn như thế nào thì cũng phải nghe theo ông ấy.


Hơn nữa cô ta muốn con trai không hề sai, sai ở chỗ ông cụ, một ông cụ sắp xuống đất như ông ấy thì có tư cách gì can thiệp vào quyền sinh con của cô ta?
Đợi đến ngày con trai của cô ta nắm giữ nhà họ Lục, cô ta nhất định phải trình báo một lượt cho đàng hoàng trước mộ của ông ấy, chọc tức chết ông ấy!
Trong phòng khách có một khoảng lặng ngắt như tờ.


Ai cũng không chú ý đến Lục Sênh Hạ đã không còn ở đây nữa, mà lặng lẽ đi lên lầu rồi.


Đợi đến lúc cô bé xuống, thì trong tay có cầm một tờ công văn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui