Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Lá rụng về cội, rồi sẽ có một ngày bà muốn quay về, chỉ là bây giờ chưa phải là lúc.


Hứa Kiến Quân ăn xong cái bánh bao chiên nho nhỏ, rồi chuyển ánh mắt sang Lục Kiến Nghi vẫn đang im lặng không nói gì từ nãy đến giờ.


“Bố ma vương, bố nhất định phải yêu mẹ con đấy, bởi vì mẹ là vợ mà bố đã kết tóc cưới về, không được bạc tình bội nghĩa, lộn xộn lung tung với phụ nữ khác ở bên ngoài đâu, bọn họ có tốt bằng mấy cũng không phải vợ của bố, huống hồ bọn họ còn kém xa so với mẹ con nữa.”
Lục Kiến Nghi sặc đến mức hung hăng ho một trận, vừa uống xuống một ngụm sữa hạnh nhân, suýt chút nữa phun cả ra.


Cái này gọi là nằm không cũng trúng đạn à?
“Bố vẫn luôn trung thành, một lòng một dạ với vợ.

Hơn nữa, cô ấy là vợ kết tóc của bố, bố cũng là chồng kết tóc của cô ấy, bất kể là thanh mai trúc mã hay là người đàn ông có duyên phận ngắn ngủn cũng không bì nổi với bố đâu.”
Trong làn gió, Hoa Hiền Phương cảm thấy một hàng quạ đen đang bay lượn trên đầu cô.


“Anh cứ yên tâm là được, em là người rất có trách nhiệm gia đình, anh là chồng của em, cho dù em không yêu anh cũng sẽ đặt anh lên đầu tiên, tuyệt đối không để bất cứ ai ngự trị trên anh, xâm phạm tôn nghiêm của anh.

Đó cũng là nghĩa vụ cơ bản của một người làm vợ như em.”
Lời này không chỉ nói cho Lục Kiến Nghi nghe, cũng là nói với Lục Vinh Hàn nữa.


Đôi mắt sâu đen lạnh lùng của Lục Kiến Nghi lấp lánh trong ánh nắng mai.


Trừ một câu, còn lại anh đều nghe rất êm tai.


“Vợ à, anh cũng như thế mà.”
Hai vợ chồng cách một cái bàn đang bày ra màn ân ái, còn đặc biệt bày ra cho Lục Vinh Hàn xem.



Lục Vinh Hàn thấp giọng ho một tiếng, xoa dịu cơn bối rối trong tim.


“Kiến Nghi, chút nữa có rảnh hay không, cùng bố đánh một ván cờ đi.”
“Buổi sáng con phải đến công ty, có một cuộc họp quốc tế.” Lục Kiến Nghi nói qua loa cho có.


Hoa Hiền Phương khẽ cười với anh: “Em cũng phải đi công ty, anh đưa em đi.”
“Tuân mệnh, vợ đại nhân.” Lục Kiến Nghi dùng giọng điệu mang chút hài hước, trong đôi mắt nhìn cô đầy vẻ yêu thương cưng chiều.


Bà Lục đứng dậy: “Mẹ đưa bọn trẻ đi ra ngoài dạo một chút, phơi chút nắng sớm.” Nói xong liền cùng bảo mẫu đẩy xe trẻ con rời khỏi đình.


Lục Vinh Hàn càng thêm ngượng ngùng, có một loại cảm giác bị biến thành người cô đơn trong này.


Hứa Kiến Quân đứng dậy, đi đến trước mặt ông ta nói: “Ông nội, cháu chơi cờ với ông nhé.”
“Được, được.” Lục Vinh Hàn gật gật đầu.


Sau khi Hoa Hiền Phương cùng Lục Kiến Nghi rời đi, hai ông cháu lại đi đến phòng cờ ở phía đông hoa viên.


Hứa Kiến Quân dịch con tốt lên trước một bước: “Ông nội ơi, tại sao ông lại phản đối cô út gả cho cậu họ của cháu ạ? Cậu họ của cháu tốt lắm, cậu ấy nhất định sẽ không ức hiếp cô út đâu, quan trọng nhất là cậu ấy chưa từng có bạn gái, sẽ không dây dưa mơ hồ với bạn gái cũ.”
Lục Vinh Hàn cười ngượng ngùng: “Ông không phản đối, ông cũng cảm thấy cậu họ cháu rất tốt.”
“Vậy là bà hai phản đối rồi.

Bà ấy không thích bố ma vương thì thôi đi, tại sao cũng không thích cô út chứ? Cô út không phải là con ruột của bà ấy sao?” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ bé, đôi mắt ngây thơ trong suốt tràn đầy nghi hoặc.



Lục Vinh Hàn hơi toát mồ hôi rồi: “Bà hai không phải không thích cô út, bà ấy rất thương cô út.”
“Thế tại sao bà ấy lại hay tức giận với cô út chứ, còn đánh cô út nữa? Hôm qua bà ấy tức giận trong phòng bếp, đập đi nồi canh cô út đang đun, còn tự làm chân mình bị bỏng nữa.

Bọn cháu tự mình học cách làm đồ để ăn, không làm kẻ rỗi việc, không phải là chuyện rất tốt sao? Bà ấy nên khen ngợi chúng cháu mới đúng, tại sao còn phát hỏa to như thế chứ?” Khuôn mặt Hứa Kiến Quân tràn đấy thắc mắc, cả mặt ủ rũ phiền muộn.


Lục Vinh Hàn biết rất rõ, đó là vết sẹo trong lòng Tư Mã Ngọc Như đang tác oai tác quái, ban đầu là bởi vì xuất thân của cô ta không tốt, ông cụ mới không đồng ý để bọn họ sống chung với nhau, còn ép ông ta lấy Y Hạo Phong.


“Mấy dụng cụ trong phòng bếp nguy hiểm lắm, bà hai sợ các cháu bị thương thôi.”
“Ồ.” Đôi mày nhỏ đậm của Hứa Kiến Quân khẽ nhướng lên: “Ông nội ơi, ông có biết nếu gia đình không hòa thuận sẽ gây tổn thương đến trẻ con không? Lúc trước khi bố với mẹ tách ra ở riêng, cháu vô cùng buồn đấy, cháu cảm thấy bản thân biến thành một đứa trẻ mồ côi rồi ấy.

May mà bố ma vương lại cho cháu một ngôi nhà mới.

Có những lúc, mẹ cháu cùng bố ma vương cãi nhau, cháu rất lo bọn họ sẽ ly hôn, bọn họ mà ly hôn rồi, thì nhà cũng chẳng còn nữa, cháu cũng không được ở cùng Kiến Diệp với Kiến Dao nữa, bọn cháu có người không có bố, có người lại không còn mẹ.”
Cậu bé nói rồi dừng một lúc, không hề chớp mắt mà nhìn sang Lục Vinh Hàn: “Ông nội ơi, ông có biết thời thơ ấu của bố ma vương không hề vui vẻ chút nào không, bố cũng có ám ảnh tâm lý, chỉ là bố chưa từng biểu lộ ra bên ngoài mà thôi, chỉ có mẹ cháu mới biết điều này.”
Cả người Lục Vinh Hàn co quắp lại.


Ông ta chưa từng nghĩ rằng con trai mình sẽ có ám ảnh tâm lý.


Trong lòng của ông ta, con trai mình vẫn luôn tự lập, rất kiên cường, rất có chủ kiến.

Cho nên năm mười hai tuổi, ông mới đưa thằng bé qua nước Mỹ.


Ông cúi thấp đầu cuống, cầm cái cốc trong tay mình, vô thức nắm chặt lại.



Lục Kiến Nghi chưa tròn một tuổi, thực chất cũng là một đứa trẻ thích cười, giống như Kiến Dao và Kiến Diệp vậy.


Từ sau khi hiểu chuyện rồi, thằng bé chẳng cười bao giờ nữa, khuôn mặt nhỏ như kết thành núi băng cả vạn năm, chẳng có gì làm tan được.


Ông ta vẫn luôn cho rằng đó là tính cách của thằng bé, lại chưa từng nghĩ rằng, đó là do nguyên nhân gia đình của chính mình.


Tất cả mọi tâm tư của ông ta đều đặt trên người Tư Mã Ngọc Như, có lúc nào thật sự quan tâm bà Lục cùng mấy đứa trẻ đâu?
Đứa trẻ có hiểu chuyện bằng mấy, thì chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, vẫn cần sự quan tâm của bố mẹ, mà Lục Kiến Nghi lại lớn lên trong sự ai oán của mẹ và sự lơ là của bố.


Băng đá ba thước không phải ngày một ngày hai mà thành.


Oán hờn chất chứa lâu dần, cuối cùng rồi cũng sẽ bùng nổ ra ngoài, chỉ là thiếu một cái ngòi kích nổ mà thôi.


Trong lúc ông ta còn đang trầm mặc, giọng nói của Hứa Kiến Quân lại vang lên lần nữa.


“Ông nội ơi, nếu trong nhà không có bà nội nữa, cũng không có bố mẹ cháu nữa, cũng không có cô út, cháu, Kiến Diệp cùng Kiến Dao, chỉ còn lại ông nội và bà hai, ông nội có vui không?”
Cậu bé tuy nhỏ tuổi, nhưng lại có tài quan sát sắc bén, cùng EQ vô cùng cao.


Cậu bé biết lời nói như này nếu từ mồm người lớn nói ra thì sẽ khiến người ta khó mà chấp nhận được.


Bố ma vương cùng mẹ đều là những người kín đáo, sẽ không trực tiếp như vậy, bọn họ chỉ cất giữ tâm tình trong trái tim thôi.


Nhưng cậu bé thì khác, cậu chỉ là một đứa trẻ.



Lời nói của trẻ con thì không có cố kị gì hết.


Cho dù cậu nói cái gì, đều không khiến người khác nảy sinh phản cảm.


Tay đẩy con cờ của Lục Vinh Hàn run lên.


Ông ta nhìn đứa trẻ trước mặt, trong lúc hốt hoảng, ông phảng phất như được nhìn thấy Lục Kiến Nghi thời thơ ấu.


Đằng sau khuôn mặt poker không biểu cảm của thằng bé, rốt cuộc đang ẩn giấu một tâm trạng như thế nào, trước giờ ông ta chưa từng thật sự tìm hiểu.


“Kiến Quân, có những lúc người lớn sẽ có những mâu thuẫn nhỏ, nhưng rất nhanh sẽ trôi qua thôi, sẽ không để mãi trong tim đâu.”
Hứa Kiến Quân thở dài một hơi giống như người lớn vậy.


Cậu bé lại chẳng lạc quan được như ông nội.


Đây không phải mâu thuẫn gia đình bình thường, mà là ám ảnh cùng những khúc mắc, sẽ chỉ càng lan rộng chứ không biến mất.


Trong phòng trên tầng hai.


Lục Sênh Hạ cầm một bình tinh dầu tử thảo sang đây.


“Mẹ nhỏ, đây là chị dâu bảo con đưa cho mẹ, trị vết bỏng rất là tốt đấy.”
Tư Mã Ngọc Như thấp giọng hừ một tiếng: “Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn thịt, con vứt đi cho mẹ, mẹ sẽ không dùng đâu.”
Lục Sênh Hạ nhìn chằm chằm cô ta, trong đôi mắt bỗng xẹt qua sự biến hóa khó nhận ra được: “Không phải mẹ đang lo lắng, chị ấy hạ độc trong tinh dầu tử thảo này đấy chứ?”
Tư Mã Ngọc Như sửng sốt, ánh mắt hơi lóe lên, giống như nhớ ra điều gì đó, lại vươn tay nhận lấy lọ tinh dầu tử thảo: “Cô ta không có cái gan đó, nếu cô ta dám hại mẹ, thì đừng hòng làm bà chủ nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui