Đôi mắt Lục Sênh Hạ khẽ rũ, tạo nên một cảm giác thê lương không thể nói rõ.
“Lão đại, khi nào anh mới lên làm chủ nhà này, chỉ có anh lên làm chủ thì cái nhà này mới an ổn nổi.”
Hoa Hiền Phương lau trán: “Dựa theo gia quy của nhà họ Lục thì gia chủ phải đến năm sáu mươi lăm tuổi mới có thể nhường lại chức vị, trừ khi là tình huống đặc biệt không thể đảm đương trách nhiệm nặng nề mới có thể lui về sớm.
Cho nên lão đại của em phải mười năm nữa mới có thể kế vị.”
Lục Sênh Hạ cắn môi: “Vậy chẳng phải mẹ nhỏ còn có thể gây sóng gió mười năm nữa sao? Không biết em còn sống đến lúc 18 tuổi không hay sẽ bị bà ấy hại chết nữa.”
Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong lòng: “Không được nói bậy, dù sao mẹ nhỏ cũng là mẹ em, có phải mẹ kế đâu.”
Lục Sênh Hạ thở dài: “Bà ấy còn có ý định đem em trở thành công cụ của một cuộc hôn nhân chính trị kia kìa, vậy thì còn có gì không làm được cơ chứ.”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô bé: “Hôn sự phải do bà nội quyết định, ai cũng không thể thay đổi được, dù là bố cũng không có quyền lên tiếng.”
Lục Sênh Hạ cũng không lạc quan như vậy, một người mẹ sẵn sàng dùng con mình để thế chấp thì còn có gì không làm được cơ chứ?
Sau khi cô bé rời đi, Hoa Hiền Phương thờ dài: “Không ngờ mẹ nhỏ vì giúp con trai đạt được mục đích mà nỡ đẩy con gái vào dầu sôi lửa bỏng, hổ dữ cũng không ăn thịt con, huống hồ gì là con người, cô ta điên thật rồi.”
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhếch lên vẻ cười cợt: “Cô ta tính toán bao nhiêu năm như vậy còn không phải vì gia sản nhà họ Lục sao?”
Hoa Hiền Phương mỉa mai cười một tiếng: “ Cô ta đúng là thâm tàng bất lộ mà, ai cũng bị cô ta lừa rồi.
Cũng may chúng ta thấy rõ bộ mặt của cô ta, chỉ còn bố chưa biết chuyện.
Dù cho chúng ta có nói với bố thì bố cũng không tin, chỉ nghĩ rằng chúng ta cố ý gây chuyện với mẹ nhỏ.”
Lục Kiến Nghi xoa xoa vai cô: “Ông ấy chỉ hồ đồ ngày một ngày hai, đến lúc nào đó cũng hiểu ra thôi, chỉ là lúc đó cái giá phải trả hẳn sẽ rất lớn.”
Cô thở dài: “Bị người mình yêu thương nhất lừa gạt hết nửa đời, hẳn là chuyện không dễ dàng gì để tiếp thu được.”
Đang nói, điện thoại của cô chợt vang lên, là Hoa Phi gọi tới.
Cô lúc này mới nhớ ra đã hẹn cùng em trai đến thăm bà nội.
Đến biệt thự, Tần Như Thông đang ở đó kéo violon cho bà nội nghe.
Hoa Phi quan sát anh ta một hồi, rồi đưa mắt về phía bà nội: “Bà nội, bà còn nhớ con không? Con là Hoa Phi.”
Bà nội Thời cười híp mắt: “Phi sao, bà nhớ chứ, là em trai Hiền Phương đúng không, đã lớn rồi.”
“Vâng, con tới thăm bà.” Hoa Phi cười nói.
Lúc bà nội bưng trái cây ra cho cậu: “Thời gian qua nhanh quá, Hoa Phi cũng trở thành một chàng trai anh tuấn rồi.”
“Tháng sau nó kết hôn rồi.” Hoa Hiền Phương cười một tiếng.
“Vậy bà nhất định phải đến uống rượu mừng.” Bà nội Thời cười rạng rỡ.
Hoa Phi nhìn Tần Như Thông một cái: “Anh, lần trước ở trên đảo anh có nói sẽ tặng em viên hổ phách cực phẩm đào được ở Nga làm quà cưới, viên hổ phách đó như thế nào vậy, em nhìn qua được không?”
Tần Như Thông chợt sững sờ, liền mỉm cười khéo léo che đi biến hóa của mình: “Anh không mang đến, lần sau đưa em.”
Một tia quỷ quyệt chợt lóe trong mắt Hoa Phi: “Anh nói bên trong có hình dạng của một con bướm đỏ rất quý giá, là thật sao?”
“Ừ, là thật.” Tần Như Thông không chút nghĩ ngợi mà gật đầu.
Hoa Hiền Phương nhẹ nhéo mặt em trai: “Đã sắp là người có gia đình mà sao như một đứa con nít thế hả.”
Cô giúp Tần Như Thông giả vây, người đáp ứng với cậu là Tần Nhân Thiên, sao Tần Như Thông biết được cơ chứ.
Hoa Phi gãi gãi đầu: “Em chỉ là tò mò thôi mà, anh ấy đi thám hiểm ở những nơi ít người biết đến như vậy, nhất định đã góp nhặt được rất nhiều bảo bối cổ quái, em chỉ muốn được mở rộng tầm mắt thôi mà.”
Hoa Hiền Phương liếc cậu: “Bảo bối của anh ấy thì cũng đặt ở nhà bên Dương Hà, sao có thể để ở đây chứ?”
Bà nội Thời cười một tiếng: “Không sao, cũng là người một nhà, lần sau anh rể dẫn con đến nhà, tha hồ mà chọn.”
“Anh rể!” Hoa Phi lặp đi lặp lại cái từ này, vừa nói vừa nhìn Tần Như Thông: “Em rất vui khi anh Thời Thạch trở thành anh rể em, anh là người chị thích nhất cũng là người thích chị nhất.”
Đôi con ngươi vàng nâu của Tần Như Thông hiện lên chút ảm đạm khi nghe thấy lời của cậu ta, tựa như bị cái gì đó đả kích.
Hoa Hiền Phương ho khan vài tiếng, âm thầm bấm lên cánh tay em trai.
Người này hôm nay cứ là lạ, không biết đang âm mưu chuyện gì.
Lúc tới cô cũng đã nói rõ ràng, cô cùng Tần Như Thông đang diễn trò, mong cậu có thể phối hợp thật tốt chứ không phải đi vạch trần.
Không ngờ Hoa Phi còn muốn làm cho chuyện thêm loạn.
“Ăn trái cây đi, mận này ngọt lắm, em ăn nhiều một chút.” Cô cầm một trái mận nhét vào miệng cậu ta, tránh cậu ta ăn nói bậy bạ.
Ngồi một lát, cô cùng bà nội Thời đến phòng bếp làm bữa tối.
Hoa Phi kéo Tần Như Thông đến vườn hoa để tiện nói chuyện.
“Anh, anh có muốn kết hôn cùng chị Dĩ Nhiên không?”
Tần Như Thông lộ ra chút vẻ kỳ lạ, dường như có chút túng quẫn mà mấp máy môi, mãi sau mới phun ra được một chữ: “Ừ.”
“Không ngờ anh qua lại với chị Dĩ Nhiên lâu như vậy, em còn tưởng người anh thích là chị chứ?”
Hoa Phi không đếm xỉa gì mà nói, dường như chỉ đang nói đùa bâng quơ.
Tần Như Thông đá vào viên sỏi dưới chân, không nói gì.
Thần sắc Hoa Phi chợt trở nên thâm trầm, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc.
“Thật ra chuyện hổ phách là em tự biên ra đó, tôi chỉ muốn xem thử anh rốt cuộc có phải là Tần Nhân Thiên hay không.”
Tần Như Thông run rẩy cả người, trợn to mắt nhìn cậu ta: “Hoa Phi, em có ý gì?”
“Dù tướng mạo của anh và Tần Nhân Thiên giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại trái ngược, sở thích cũng không giống nhau, chỉ cần cẩn thận quan sát một chút là có thể phát hiện điểm khác biệt.” Hoa Phi nghiêm túc nói.
“Phi…” Tần Như Thông tựa như muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng thì lại không biết nói tiếp thế nào.
Hoa Phi tiện tay ngắt một cái lá, xoay xoay trong tay: “Có phải anh định nói, anh còn có một nhân cách khác, một là Tần Nhân Thiên một là Tần Như Thông? Chị em cũng có kể qua, còn bảo em giả bộ không biết gì để tránh bị chị Dĩ Nhiên phát hiện.”
Cậu ta vừa nói vừa lắc đầu cười một tiếng: “Chỉ có những người có tần số không giống người thường như chị ấy mới ngu ngốc mà tin câu chuyện hoang đường này.”
Tần Như Thông không tỏ thái độ gì, vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Hoa Phi, bọn anh đúng là cùng một người, cậu không cần quá nhạy cảm như vậy.”
Hoa Phi giơ chiếc lá trong tay lên: “Trên thế giới không có hai chiếc lá giống nhau hoàn toàn, cũng không có hai người giống nhau y hệt.
Lần trước chị uống say ói vào người anh, lúc anh thay quần áo em có nhìn thấy một cái bớt trái tim trên lưng anh.
Lúc du lịch trên đảo mấy ngày trước em cũng có nhìn qua lưng Tần Nhân Thiên, trên lưng anh ta chỉ có vết sẹo chứ không có vết bớt nào cả.”
Cả người Tần Như Thông chợt co rút, anh ta dường như đã quên mất điểm này.
“Đó… Đó chỉ là một hình xăm, không phải vết bớt, là Dĩ Nhiên dán cho anh nên tắm xong sẽ mất đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...