Tư Mã Ngọc Như cũng nghĩ như vậy, chỉ cần ông ta biết là được.
“Anh nhất định phải ngăn Hoa Hiền Phương chuyện sửa gia quy đó.”
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi.
Ông có một phiếu phủ quyết, nhưng muốn nói cũng phải có lý do.
Sau khi rời khỏi phòng, ông đi ra phòng khách.
Ba đứa bé đang ngồi trên salon ăn hoa quả.
Tư Mã Ngọc Thanh cầm một miếng sầu siêng, ăn ngấu nghiến ngon lành.
Lục Vinh Hàn không thể nào tưởng tượng được, đứa bé xấu xí này lại là con của mình.
Ông đi tới xoa đầu thằng bé: “Ăn sầu riêng ngon không?”
Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu thật mạnh: “Ngon ạ, là sầu riêng Malayxia vận chuyển bằng đường hàng không nên ngọt lắm.
Chị xinh đẹp bảo ngày mai sẽ bảo đầu bếp làm bánh sầu riêng cho bọn cháu.”
Thằng bé vừa đơn thuần lại vô tư, trong đầu chỉ nghĩ đến đồ ăn ngon, khác hoàn toàn Kiến Nghi.
Lúc Kiến Nghi lớn bằng từng này đã trở thành một hacker tài ba.
Từ nhỏ thằng bé đã rất độc lập giống như một người lớn thu nhỏ, dù là chuyện gì cũng không cần ông phải để ý quá nhiều.
Hứa Kiến Quân cầm lấy một cái một quả sơn trúc đưa cho ông: “Ông nội có muốn ăn sơn trúc không?”
“Ông nội không ăn, con ăn đi.” Lục Vinh Hàn cười hiền lành, đôi mắt đào hoa xinh xắn của thằng bé giống hệt như Lục Kiến Nghi.
Không giống với đôi mắt đào hoa của nhà họ Lục mà hình dáng đôi mắt lại càng hoàn mỹ hơn, khóe mắt hơi nhếch lên, có phần đa tình là tà mị, lạnh lẽo như núi băng cực bắc, lại ấm áp như dòng nước xuân chảy qua, cướp lấy hồn người.
Ông cụ Lục cũng có một đôi mắt đặc biệt nhu thế, di truyền nó lại cho ông, ông lại di truyền cho Lục Kiến Nghi.
Đây là một tiêu chí của huyết mạch nhà họ Lục.
Không ngờ lại có một đứa bé không chung huyết thống có một đôi mắt như thế này.
Còn Tư Mã Ngọc Thanh lại hoàn toàn bộc lộ gen nhà Tư Mã, dù là vẻ ngoài hay tính cách, ngay cả sở thích của giống ông cụ Tư Mã, chẳng giống ông được mấy điểm.
Nhưng mà theo quy luật di truyền, con trai sẽ giống mẹ hơn, con gái thì giống cha, càng lớn lại càng giống.
“Ngọc Thanh ăn hoa quả xong thì chú dạy con chơi cờ nhé?”
“Được ạ, cháu thích chơi cờ nhảy lắm.” Tư Mã Ngọc Thanh ngậm đầy sầu riêng trong miệng, lúng búng nói không rõ.
Lục Vinh Hàn run lên, sau đó nở nụ cười: “Được, vậy thì chơi cờ nhảy.
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Bố à, bố rảnh thì dẫn con chơi cờ vua đi, cờ nhảy chán lắm, chơi cờ vua vui hơn.”
Tư Mã Ngọc Như đi tới, trừng mắt nhìn con: “Hiếm khi bố mới rảnh chỉ Ngọc Thanh chơi cờ, con đừng quấy rầy nữa.”
Lục Sênh Hạ nhảy khỏi ghế salon, dắt tay Hứa Kiến Quân: “Đi nào Tiểu Quân, chúng ta lên lầu chơi.”
Lục Vinh Hàn xoa đầu con gái: “Cờ nhảy có thể chơi nhiều người mà, con có muốn tham gia cùng không?”
Lục Sênh Hạh bĩu miệng: “Con không có hứng thú, đây là trò của con nít, con và Tiểu Quân chơi cờ vua.” Nói xong, cô bé và Hứa Kiến Quân đi lên lầu.
Tư Mã Ngọc Như đứng sau lắc đầu một cái: “Con bé này bị chiều hư rồi, Ngọc Thanh còn giỏi hơn nó.
Con gái không nghe lời cha mẹ thì sớm muộn cũng bị người ta lừa.”
Lục Vinh Hàn phất tay: “Em yên tâm đi, con bé thông minh lắm, không ai lừa nó được đâu.”
Tư Mã Ngọc Như không nghĩ vậy, cô ta muốn khống chế con bé hoàn toàn trong tay mình, cô ta nói gì thì nó phải nghe nấy, giúp cô ta thành công cướp quyền cho con trai.
“Được rồi, cứ kệ nó, anh đi chơi với Ngọc Thanh đi.”
Cô ta phải thắt chặt quan hệ giữa bố con Lục Vinh Hàn, chỉ cần Lục Vinh Hàn thích thằng bé thì nhất định sẽ cân nhắc cho tương lai của nó.
Chỉ cần cô ta sử dụng vài mánh khóe khiến quan hệ vừa ông ta và Lục Kiến Nghi rạn nứt, đến lúc đó vị trí thái tử sẽ đổi người rồi.
Thứ bảy.
Hội nghị gia tộc được tổ chức ở phòng họp rộng rãi nhà họ Lục.
Các thành viên gia tộc đều bỏ phiếu tán thành, mấy chú cũng không ai phản đối.
Hoa Hiền Phương vui mừng cứ tưởng đê nghị của mình được thông qua.
Lục Vinh Hàn ho khan một tiếng, dưới tình thế bất lợi như vậy, ngoài việc sử dụng phiếu phủ quyết của mình ra thì ông cũng không có cách nào.
“Tôi cảm thấy phương án sửa gia quy có hơi vội vàng, cần phải thảo luận thêm.”
Khóe miệng Hoa Hiền Phương hơi giật: “Nếu bố cảm thấy có chỗ nào không ổn thì có thể nói thẳng với con, chúng ta sẽ cùng trao đổi.”
“Chuyện này có liên quan đến vận mệnh của một đứa trẻ, cho dù người lớn có phạm lỗi gì thì đứa bé cũng vô tội.
Cái sai của người lớn không nên bắt đứa bé phải trả giá.
Dù là con riêng thì cũng mang huyết thống nhà họ Lục, dù là lúc nào đi nữa cũng phải cho bọn nhỏ nhận tổ quy tông.
Cho nên cần thận trọng với quyết định sửa đổi này.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
Gân xanh trên trán bà Lục nổi lên.
Vội vàng giải thích cho con riêng như vậy là vì mình cũng lén lút giấu một đứa chứ gì?
Quả nhiên ông ta và Tư Mã Ngọc Như hợp tác đặt sau lưng bà một con dao.
Nếu ông ta đã không để ý đến cảm giác của bà thì bà cũng không cần giữ mặt mũi cho ông ta nữa.
“Vinh Hàn à, ông suy nghĩ cho con riêng như vậy là vì ông cũng lén lút giấu một đứa phải không?”
Lời vừa nói ra, tất cả người trong phòng họp đều xôn xao.
Thím hai và thím ba cùng nhìn nhau một cái.
Mặc dù anh cả đã có hai bà vợ nhưng thỉnh thoảng cũng ra ngoài phong lưu chơi bời, không cẩn thận có con thì cũng dễ hiểu thôi.
Bà cụ trầm mặc không nói gì, hành động của con trai khiến cho bà vô cùng kinh ngạc, theo lý thuyết thì đáng lẽ nó không nên phản đối.
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn sa sầm xuống: “Bà đừng suy đoán lung tung ở đây, tôi là người đứng đầu, đương nhiên phải suy nghĩ cho dòng dõi của nhà họ Lục.”
Bà Lục hừ nhẹ: “Tôi đoán lung tung chứ gì, vậy được, hôm nay, ông có dám thề trước mặt tất cả mọi người, ngoài Kiến Nghi ra, ông không có người con trai thứ hai bên ngoài không.”
Đôi vai của Lục Vinh Hàn hơi run, ông ta cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh nhất có thể: “Bà đừng làm loạn nữa.”
“Vinh Hàn, hôm nay ngoài ông ra, tất cả mọi người đều bỏ phiếu thuận, những chuyện ông cân nhắc chúng tôi đều nghĩ tới.
Việc sửa chữa gia quy này có lợi hơn có hại, cũng phòng ngừa những vợ bé bên ngoài gây sóng gió, vừa giữ gìn danh dự và sự hài hòa gia tộc.
Còn đứa trẻ chỉ cần ghi tên trong hệ thống là được, tài khoản và mật khẩu thì người đó tự giữ, những người khác không hề biết, vậy thì có gì để băn khoăn.”
Bà Lục ung dung nói, bà sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Hai người chú cũng khẽ cười: “Anh cả à, đàn ông thỉnh thoảng có một hai lần phóng túng cũng là bình thường, dù anh là người đứng đầu cũng sẽ có thất tình lục dục, mọi người đều hiểu cả, anh cứ lén đăng ký là được, bọn em không biết đâu.”
Lục Vinh Hàn bực bội, đây là lần đầu tiên ông ta bị chất vấn như vậy.
“Tôi đã nói rõ ràng rồi, sai lầm của người lớn không thể bắt trẻ con phải gánh, chỉ cần là đứa trẻ của nhà họ Lục thì bọn nó đều có cơ hội nhận tổ tông, gia quy thì vẫn theo quy tắc trước đó mà tiến hành.”
Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra ngoài, chỉ sợ ở lâu sẽ bị bà Lục làm cho lộ tẩy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ Lục Vinh Hàn có sinh con riêng.
Chỉ có mấy người Hoa Hiền Phương biết, đây không phải là đứa bé bên ngoài mà là do Tư Mã Ngọc Như lén lút sinh.
Sắc mặt bà cụ nghiêm nghị hết sức nhưng lại không nói gì, bà chỉ vung tay cho mọi người tan họp.
Lục Kiến Nghi cũng không tỏ vẻ gì, giống như một bức tượng băng, tất cả tâm tình đều đông cứng, chỉ có đôi mắt là thâm trầm đáng sợ, giống như giếng cổ ngàn năm sâu không nhìn thấy đáy.
Sau khi vào phòng, Hoa Hiền Phương đóng cửa lại: “Chuyện đã rõ ràng bố biết sự tồn tại của đứa bé này, những gì hôm nay ông ấy làm đều là vì đứa bé, không ngờ ông ấy có thể liều lĩnh như vậy vì Tư Mã Ngọc Như.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...