Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Hoa Hiền Phương nhấp một ngụm cocktail, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lục Kiến Nghi.


Không chỉ có liên quan tới Tư Mã Ngọc Như, chuyện này còn liên quan tới con riêng của anh và những người khác nữa.


Cô muốn nhìn xem Lục Kiến Nghi sẽ có phản ứng gì.


Lục Kiến Nghi xoa đầu cô, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, giống như thẻ không hề nghĩ gì đến chuyện Kiều An.


“Ý này được đấy, kích thích cô ta một chút, nhân tiện xem thử phản ứng của bố như thế nào?” Đoạn sau giọng anh như nhỏ lại.


Hoa Hiền Phương hiểu ngay.


Anh muốn thăm dò bố của mình, nhìn xem thử rốt cuộc ông có biết chuyện đó hay không?
Vậy thì sẽ biết rốt cuộc chuyện đó là do hai người họ cùng nhau tiến hành, hay là do Tư Mã Ngọc Như lừa gạt ông ấy, tự mình hành động.


Cô đưa tay ra, vỗ vào vai anh một cái: “Đến lúc bỏ phiếu anh không bỏ phiếu trắng chứ?”
Lục Kiến Nghi giữ lấy chiếc cằm nhọn của cô: “Vợ anh đề nghị sao anh có thể bỏ phiếu trắng được, đương nhiên phải ủng hộ vô điều kiện rồi.”
Cô cong môi, nở nụ cười hài lòng.


Không ai nghĩ đề nghị này là nhằm vào Tư Mã Ngọc Như.


Tất cả mọi người sẽ cho rằng cô đang nhắm vào Kiều An, muốn ngăn con trai cô ta vào gia đình này.


Thật lòng mà nói, đề nghị sửa gia quy này muốn được thông qua cũng không phải chuyện dễ.


Các chú có lén lút nuôi con riêng ở ngoài nhất định sẽ phản đối.


Mặc dù các thím đều tán thành một trăm phần trăm, nhưng họ lo cho người đàn ông trong nhà, vì để đứa bé nhận tổ quy tông mà có người sẽ sốt ruột cưới vợ bé, vậy thì rất có thể các thím sẽ do dự không quyết định.


Nhưng mà cô đã nghĩ ra cách để đối phó rồi.


Ngày hôm sau, lúc ăn sáng uống trà trong vườn hoa, cô mới đề nghị chuyện này với bà cụ và bà Lục.


Bà cụ nhấp một ngụm trà, ung dung hỏi: “Cháu đã bàn chuyện này với Kiến Nghi chưa?”
Hoa Hiền Phương gật đầu: “Dạ rồi, anh ấy đồng ý ạ.”
“Chỉ cần thằng bé đồng ý thì bà không có ý kiến gì.” Bà cụ vỗ vỗ tay cô, chuyển giọng: “Nhưng mà cháu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, đề nghị sửa đổi gia quy này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, đặc biệt là mấy chú có nuôi vợ bé và trẻ con bên ngoài, nhất định họ sẽ là người đầu tiên phản đối.”
Hoa Hiền Phương nhún vai đáp: “Cháu biết ạ, cháu làm vậy cũng là vì gia tộc hài hòa.

Chặt đứt dã tâm của mấy cô gái ngoài kia, khiến họ phải an phận thủ thường, không dám gây sóng gió gì nữa.”
Bà cụ khẽ vuốt cằm: “Cháu nói đúng, vợ bé trong gia đình giàu có cũng giống như phi tử trong hậu cung vậy, một khi có con trai thì sẽ nhào lên, phải chặt đứt tâm tư đó thì mới an phận được.”
Sau khi ăn sáng xong bà cụ bèn trở về phòng.


Hoa Hiền Phương và bà Lục đi tản bộ trong rừng trúc.


“Mẹ sẽ tới chỗ mấy thím nói chuyện trước, để cho họ bỏ phiếu tán thành.” Bà Lục nói: “Người phụ nữ như Kiều An không thể làm chuyện lớn được, Kiến Nghi cũng sẽ không để ý đến cô ta đâu.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Thực ra đề nghị này không phải chỉ nhắm vào Kiều An.”
“Ồ?” Bà Lục nhíu mày: “Con còn có ý tưởng gì khác hả?”
Hoa Hiền Phương nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai, cô mới cúi đầu nói nhỏ bên tai bà Lục: “Kích thích mẹ nhỏ một chút, để cho cô ta lộ đuôi cáo của mình.”
Bà Lục khẽ cười: “Mẹ biết ngay con bé thông minh này sẽ có nhiều suy tính mà.”
“Có câu, quy định không bàn đến quá khứ, cho dù con sửa đổi gia quy thì cũng chỉ có thể ràng buộc những người sau, trước khi đó chúng ta vẫn phải ra quy định trước.

Cho nên con đã bảo Kiến Nghi xây dựng một hệ thống nhỏ, để ghi lại danh sách của những người có nuôi con ở bên ngoài, chỉ cần có ghi chép là được, còn lại cứ theo lệ cũ mà xử lý, nếu không ghi chép thì làm theo lệ mới.” Hoa Hiền Phương khoan thai nói tiếp.


Bà Lục gật đầu, nhếch môi cười nham hiểm: “Tư Mã Ngọc Như mà trộm nuôi con trai thật thì sẽ hoảng hốt lắm.”
Sau khi trở về, Hoa Hiền Phương bảo Lục Kiến Nghi gửi thông báo họp.


Gia tộc Lục thị có một nhóm liên lạc riêng, cho dù là thông báo tuyên bố hay quyết định, họ đều phải thông báo qua nhóm.

Vậy thì có thể bảo vệ được bí mật riêng tư của nội bộ gia tộc.


Sau khi thông báo về việc sửa đổi gia quy được tung ra, trong diễn đàn bàn luận xôi xao.



Đương nhiên Tư Mã Ngọc Như cũng nhìn thấy, cả người cô ta như run lên co giật.


Người đầu tiên cô ta nghĩ tới là con trai của mình, nhưng cô ta không thể ngờ Hoa Hiền Phương chỉ đang thăm dò mình, mà cứ tưởng cô ta muốn đối phó với Kiều An, ngăn chuyện con trai của Kiều An nhận tổ quy tông.


Lúc ăn cơm trưa, cô ta nói với giọng điệu như không mấy quan tâm: “Hôm nay cô làm một chuyện kinh thiên động địa thật nhỉ, còn đòi sửa gia quy nữa chứ.”
Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười: “Làm người quản lý gia đình, hoàn thiện gia quy là nhiệm vụ của tôi.”
“Có lẽ cô có lòng riêng đó thôi?” Tư Mã Ngọc Như chất vấn đầy quái gở.


Hoa Hiền Phương vẫy tay: “Con người mà, đúng là cũng có lòng riêng, tôi cũng đâu phải thánh mẫu bạch liên hoa.”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô: “Vợ à, em muốn làm gì thì cứ yên tâm mà làm, có anh chống đỡ hết sức cho em.”
Chồng hát vợ khen hay.


Lục Sênh Hạ uống một ngụm canh, hàng mi dài chớp chớp, lóe lên chút ánh sáng tinh ranh: “Chị dâu à, nếu như có vợ bé lén sinh con rồi giấu đi nuôi ở ngoài, không nói cho mọi người biết, không có đăng ký thì có phải cũng mất đi cơ hội nhận tổ quy tông không ạ?”
Vẻ sắc bén lặng lẽ lướt ngang trên mặt Hoa Hiền Phương, cô đưa mắt nhìn sang Tư Mã Ngọc Như một chút.


Vốn cô ta còn đang uống canh, nghe nói vậy thì ngón tay bất giác run lên một cái.


Chút động tác này cũng bị cô nhìn thấu hết cả.


Cô khẽ mỉm cười: “Cô bé ngốc, em nghĩ nhiều quá đấy.

Làm gì có chuyện như vậy được, cho dù là vợ cả hay vợ bé thì đều là vợ đàng hoàng của nhà họ Lục, sao có thể lén lút sinh con được? Chỉ có tình nhân bên ngoài mới trốn vợ trộm sinh con thôi.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chị cứ trả lời em đi mà.”
Hoa Hiền Phương giả vờ trầm mặc một lúc rồi ung dung đáp: “Chỉ cần không phải con vợ cả thì đều làm theo quy định mới.”
Cô còn chưa nói dứt thì đã nghe thấy một tiếng loảng xoảng, cái chén trong tay Tư Mã Ngọc Như rơi xuống đất, bể năm bể bảy.



Màu đỏ của rượu chảy khắp sàn nhà, giống như thể máu đỏ chết chóc, màu sắc chói mắt lạ lùng.


“Mẹ nhỏ à, mẹ sao vậy? Chị dâu hù mẹ hả?” Lục Sênh Hạ cố ý hỏi.


Tư Mã Ngọc Như hít sâu hai lần mới cố giữ cho mình bình tĩnh.


“Tôi ăn cơm chứ có nghe thấy mấy người nói gì đâu, tôi còn có việc, phải đi giải quyết đã.”
Nói xong, cô ta đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Tư Mã Ngọc Như hoảng hốt quá, cô ta cần phải cố gắng tiêu hóa đã, bình tĩnh lại.


Hoa Hiền Phương và bà Lục nhìn nhau một cái.


Lần này, dường như cô đã có thể khẳng định, đúng là Tư Mã Ngọc Như có giấu một đứa con trai, nếu không cô ta sẽ không phản ứng dữ dội đến vậy.


Còn cả Lục Sênh Hạ nữa, lời nói của cô bé giống như đang xác nhận chuyện này.


Gân xanh trên trán bà Lục căng chặt.


Cái đồ gian xảo tâm cơ, dám chơi cái trò này với bà, dù có đào ba thước đất bà cũng phải moi đứa bé đó ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui