Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Dường như thằng bé không hề tin tưởng lời nói của bố mình.


Hoa Hiền Phương bật cười ha ha, không nhịn được hôn lên bàn tay nhỏ của cậu con trai đáng yêu nhà mình.


Sao bảo bối của cô lại đáng yêu thế này.


“Lục Kiến Nghi, thấy chưa hả? Con trai đang chất vấn anh đấy.”
Lục Kiến Nghi cũng nở nụ cười quái dị: “Thằng bé chỉ đang tỏ vẻ đáng yêu thôi, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Hoa Hiền Phương cười híp mắt, toát lên vẻ gian tà: “Anh là núi băng vạn năm không đổi, có phải khi còn bé anh cũng thích vờ đáng yêu vậy không?”
Lục Kiến Nghi búng nhẹ lên trán cô: “Anh giống như người con được bố quan tâm à, đáng yêu cái gì chứ?”
Nghe nói vậy, nụ cười trên mặt Hoa Hiền Phương như cứng lại.


Lúc anh ra đời, bố chồng đi tìm Tư Mã Ngọc Như khắp thế giới giống tẩu hỏa nhập ma, nào có lo lắng cho con mình?
Khó trách tính cách của anh lại lạnh lùng như vậy.


Cách ba mét vẫn có thể đóng băng, cái kiểu lạnh lùng đó không phải chỉ một sớm một chiều mà do hoàn cảnh từ nhỏ tạo nên.


“Không ngờ anh lại là đứa bé lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.”
Lục Kiến Nghi nhún vai một cái: “So với chị thì anh còn may mắn hơn nhiều.”
Hoa Hiền Phương ôm lấy con gái, anh ấy thương con gái nhiều hơn một chút cũng là có nguyên nhân.



Có lẽ khi nhìn hai đứa trẻ, dù nhiều dù ít anh cũng thấy giống như mình và chị gái.


Chị cả còn chưa biết sống chết như thế nào, tin tức cũng hoàn toàn không có.


Hay là chị ấy thực sự không còn trên đời nữa.


“Đàn ông ái thê diệt thiếp thì cái nhà này nhất định sẽ không được an bình.

Bố toàn tâm toàn ý với mẹ nhỏ, mà người mẹ nhỏ yêu không phải chỉ có bố, còn có cả tài chính của tập đoàn Lục thị phía sau ông.

Mọi người đều nhận ra điều đó, bao gồm cả Sênh Hạ, chỉ có mình bố là không thấy.”
“Em mãi mãi không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ được đâu.” Khóe miệng Lục Kiến Nghi hiện lên ý cười gằn.


Hoa Hiền Phương nhận ra, tận sâu trong lòng anh là sự bất mãn với bố chồng.


Tuổi thơ của anh vượt qua trong sự ai oán của mẹ và bố.


Mặc dù sau đó quan hệ cha con cũng xem như hòa hợp, nhưng vết thương tận sâu trong lòng đó mãi mãi không thể nào khép lại.


“Anh biết nếu đàn ông có vợ bé là một sự tổn thương to lớn với gia đình, vậy sao lúc chú họ cưới vợ bé, anh lại bỏ phiếu trắng? Chẳng lẽ anh thương đứa bé của người kia sao?”
Cô hỏi dò xem thử, nếu cô thương đứa bé của người thứ ba, tương lai cũng sẽ thương đứa bé của Kiều An, bởi vì dù sao đó cũng là huyết mạch của anh.


Lục Kiến Nghi lau mồ hôi trán.


Chuyện này khó mà nói rõ được.


“Anh chỉ không muốn tham dự vào chuyện đó mà thôi.

Thượng bất chính hạ tắc loạn, bố đã bắt đầu tiền lệ, thì chúng ta có quyền gì mà ngăn cản người khác?”
Hoa Hiền Phương mím môi: “Em không giống như anh, nhất định em phải dẹp yên.

Là vợ cả, nhất định em phải bảo vệ quyền lợi của mình, không thể để cho một tình nhân giẫm lên đầu lên cổ mình được.”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô: “Cô bé ngốc, giữa chúng ta không có người thứ ba, anh cũng sẽ không để lịch sử tái diễn.”
Cô mới bĩu môi: “Mong là như vậy, nếu không thà rằng em tìm bố dượng cho con cũng không muốn ở chung với tình nhân đâu.”
Sau khi cho bọn nhỏ uống sữa xong, mấy đứa trẻ yên lặng ngủ thiếp trong lòng cha mẹ.


Sau khi để mấy đứa vào nôi, họ gọi bảo mẫu tới trông coi rồi hai người mới quay trở về phòng.


Lục Kiến Nghi rót hai ly cocktail không độ, đưa cho cô một ly.



Cô dựa vào ghế salon, lắc lắc cái ly trong tay: “Giờ càng ngày em càng thấy Tư Mã Ngọc Như đang giấu một đứa con trai thật, hơn nữa có lẽ Sênh Hạ cũng biết.”
Lục Kiến Nghi đưa đôi mắt đen như màu mực, dưới ánh đèn, có ý tứ gì đó chợt lóe lên, rất thầm trầm mà hết đỗi âm u: “Cậu đã điều tra rồi, hồ sơ ở bệnh viện sản liên quan đến Tư Mã Ngọc Như đều bị thủ tiêu hết, bác sĩ năm đó cũng nghỉ việc.”
“Cho nên càng chứng tỏ là nó có vấn đề.” Hoa Hiền Phương thì thầm đáp: “Đây gọi là bịt tai trộm chuông.”
“Cậu đã điều tra tới cùng, chỉ cần tìm được bác sĩ đó thì bí mật sẽ được vạch trần thôi.” Lục Kiến Nghi thấp giọng đáp.


“Không ngờ Tư Mã Ngọc Như lại che giấu kỹ như vậy, người bình thường khó mà so sánh được.

Chỉ tiếc là cô ta vẫn quá dễ xúc động, làm bại lộ hết.” Đáy mắt Hoa Hiền Phương loét lên vẻ mỉa mai, cô cười gằn.


Lục Kiến Nghi nhấp một ngụm cocktail: “Là hồ ly thì rồi sẽ lộ đuôi ra thôi mà.”
Cô hừ nhẹ: “Hao tâm tính toán, nhưng rồi lại thất bại trong suy tính của mình, Tĩnh An Tuyển đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô ta tới.”
Lục Kiến Nghi thì không hề nghĩ vậy, nếu muốn đưa cô ta vào Tĩnh An Tuyển cũng không phải chuyện dễ.


“Bố sẽ đồng ý sao? Người phụ nữ kia có sai thế nào đi nữa thì ông vẫn sẽ bảo vệ.”
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Cho nên chúng ta phải để cho bố nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Mã Ngọc Như, cho ông biết cô ta trăm phương ngàn kế như thế nào, chỉ vì sản nghiệp của nhà họ Lục chứ không phải là vì yêu ông ấy.”
“Em đừng trông mong ở ông ấy quá nhiều.” Ánh mắt Lục Kiến Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, xưa nay anh không hy vọng trông mong gì vào bố, trong lòng anh, người đàn ông đó không phải là người chồng xứng đáng, người cha mẫu mực.


Hoa Hiền Phương vỗ vai anh một cái.


Lúc mới tới nhà họ Lục, cô cảm thấy quan hệ giữa Lục Kiến Nghi và bố anh rất hòa hợp.


Đến giờ cô mới biết là Lục Kiến Nghi giấu kín, không bộc lộ quá nhiều sự oán hận trong lòng mà thôi.


Chuyện của Trương Thị Cẩm Lan như một cú đánh khiến dung nham núi lửa chôn giấu sâu trong lòng anh bắt đầu từ từ dâng trào.


Nhưng anh là một người có sức khống chê hơn người, không để cho sự oán hận này phun trào.



Ngăn cách giữa bố con sẽ chỉ càng khiến cho Tư Mã Ngọc Như thêm đắc ý.


Lục Kiến Nghi không ngu như vậy.


Hoa Hiền Phương biết, cho dù Lục Kiến Nghi được bố anh ưu ái, cũng không phải bởi vì ông ấy yêu thương anh, càng không phải bởi vì tình cảm giữa hai người sâu sắc thế nào, mà là vì anh ưu tú, và là ứng cứ viên tốt nhất để thừa kế Lục thị.


Cho dù con trai Tư Mã Ngọc Như có tốt đi nữa cũng không thể sánh vai với anh, cả giới tài chính toàn cầu cho đến giới kinh doanh cũng khó tìm được một tinh anh nào khác có thể ngang hàng với người này.


Cho nên Tư Mã Ngọc Như mới vội vàng, cô ta không ngừng gây sự, làm gia tăng mâu thuẫn giữa họ và Lục Vinh Hàn, để con trai cô ta có cơ hội cướp đoạt.


“Không biết Tư Mã Ngọc Như giấu con trai cô ta ở đâu nhỉ, khả năng lớn nhất là ở nước ngoài nhỉ, như vậy thì mới không bị mọi người phát hiện.”
Cô sờ cằm, vẻ gian xảo lộ ra nơi đáy mắt: “Không bằng chúng ta thử khích thích Tư Mã Ngọc Như một chút, em nhắc tới chuyện sửa gia quy, nếu giấu con bên ngoài thì đều xem là con riêng, trước năm ba tuổi không nhận tổ quy tông thì từ nay không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Lục.”
Đề nghị này như một mũi tên bắn hai con chim, vừa đả kích Tư Mã Ngọc Như, vừa cả Kiều An nữa.


Nếu đề nghị được chấp nhận, một khi con của Kiều An quá ba tuổi thì đừng mong có thể bước vào nhà họ Lục.


Con riêng của các chú các bác trong nhà cũng luôn giấu giấu diếm diếm, chỉ là không công bố cho mọi người mà thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui