Tần Nhân Thiên hơi híp mắt lại, ánh mắt thoáng thâm trầm: “Hiền Phương đã nói hết rồi mà, tính cách của bọn tôi hoàn toàn khác nhau, nếu đổi chỗ cho nhau thì chưa đến hai ngày đã lộ rồi, Thời Thạch cũng không cho tôi cơ hội tiếp xúc với bạn gái bảo bối của cậu ấy đâu.
Cậu ấy cũng rất trân trọng Hiền Phương, nâng trong tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ rơi, không thể lơ là cô ấy một chút nào.”
Câu nói này giống như đang kích thích Lục Kiến Nghi.
Đôi mắt đen thăm thẳm như băng của Lục Kiến Nghi lóe lên tia sáng lạnh.
“Đã là chuyện trước kia rồi, không nên nhắc lại nữa.”
Hạ Dĩ Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, giờ hb đang rất hạnh phúc, Thời Thạch ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ thấy an ủi, dù sao đã từng yêu sâm đậm một người, họ đều mong đối phương hạnh phúc.”
Tần Nhân Thiên thở dài: “Tên ngốc đó chắc cũng nghĩ như vậy, nhưng mà anh không thể gật bừa với suy nghĩ đó được.
Người phụ nữ anh thích thì chắc chắn không thể nào bỏ qua, cho dù có dùng cách gì đi chăng nữa cũng phải cướp cô ấy về lại.”
Ý tứ như đang ve vãn Hạ Dĩ Nhiên, hoặc là đang khiêu khích Lục Kiến Nghi.
Một mũi dao sắc lẻm đâm vào lòng Lục Kiến Nghi: “Ai muốn cướp người phụ nữ của tôi thì chẳng khác nào muốn chết.”
Tần Nhân Thiên rót một ly rượu vang, nhẹ nhàng đảo rượu: “Nếu như anh đối xử tốt với em gái tôi, làm cho cô ấy vui vẻ thì đương nhiên sẽ không ai cướp được của anh cả, còn không thì không ai biết trước.”
“Anh cứ yên tâm, chúng tôi rất tốt.” Cánh tay Lục Kiến Nghi vươn ra, ôm lấy vai Hoa Hiền Phương.
Hoa Phi cười nhạt: “Anh rể thì cái gì cũng tốt, chỉ là hơi phong lưu thôi.”
Nghe cũng biết câu này mang nghĩa xấu.
Lục Kiến Nghi đờ đẫn, trăm miệng cũng không biết bào chữa như thế nào.
Dường như việc này đã đóng đinh cái mác phong lưu lên người anh rồi, muốn hủy cũng không sao hủy được.
Hoa Hiền Phương không nói câu nào, dường như cô cũng không muốn giải thích thay anh, thậm chí còn nhìn bằng ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, cô cảm thấy anh “có tội thì phải chịu”, bởi vì chính cô cũng nghĩ như vậy mà.
“Cây ngay không sợ chết đứng.” Anh hơi buồn bực, nâng ly rượu trong tay lên uống một hơi.
Miệng người trăm ý, tốt xấu lẫn lộn, quả nhiên câu nói này không sai.
Hoa Phi nhún vai một cái: “Chị em lại có bệnh thích sạch sẽ, chắc chắn sẽ không tha thứ cho người đàn ông phạm sai lầm, anh rể à, anh nhanh đuổi mấy người phụ nữ lộn xộn kia đi, đừng ảnh hưởng đến tình cảm hai người.”.
đam mỹ hài
Lục Kiến Nghi nhìn cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống: “Làm gì có người phụ nữ lộn xộn nào, ngoài chị cậu ra thì làm gì có ai.”
Lâm Đại Dao dẫn mấy đứa bé quay lại.
Lục Sênh Hạ vừa nghe thấy câu nói đó thì vội vàng giải thích: “Là do Kiều An cứ quấn lấy anh cả em chứ có liên quan gì tới anh cả em đâu chứ.
Người phụ nữ kia muốn vu oan giá họa, phá hoại mối quan hệ của anh với chị dâu.”
Lục Kiến Nghi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, không hổ là em gái ruột, luôn hướng về anh, không uổng công anh yêu thương nó.
Lúc này đây Hoa Hiền Phương mới khẽ cười, mở lời: “Chị không để bụng chuyện đó đâu, cô gái tên Kiều An kia nghĩ cái gì trong lòng thì chị đều biết cả.
Chị tin Kiến Nghi, cũng tin vào chính mình, mọi người cũng không nên tin vào mấy tin đồn nhảm scandal ngoài kia như thế.”
Tần Nhân Thiên khẽ cười: “Em à, em yên tâm đi, bọn anh không đồn bậy mà là dùng dư luận để giám sát em rể, nhắc nhở em ấy bất cứ lúc nào cũng phải tỉnh táo.”
Lục Kiến Nghi nở nụ cười châm biếm: “Anh vẫn thích lo chuyện bao đồng nhỉ.”
Hoa Phi uống một ngụm rượu, ánh mắt cậu bồi hồi nhìn hai người qua lại: “Nói đến chuyện xác suất người giống nhau, mọi người có nhận ra chị Dĩ Nhiên và anh rể nhìn cũng khá giống nhau không?”
Hoa Hiền Phương cũng có cảm giác này, vốn cô còn nghĩ có khi nào Hạ Dĩ Nhiên là chị ruột lưu lạc của Lục Kiến Nghi hay không, nhưng Tần Nhân Thiên nói rồi, Hạ Dĩ Nhiên là con một, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Có lẽ chỉ là hao hao giống mà thôi.
Hạ Dĩ Nhiên nở nụ cười trêu chọc: “Bọn chị đều xinh đẹp tuyệt thế, cho nên hơi giống nhau một chút cũng là chuyện bình thường.
Tiểu Quân và Kiến Nghi trông cũng rất giống, người không biết còn tưởng họ là bố con ruột đấy.”
Hoa Phi sờ cằm đáp lại: “Chị đừng nói, đúng là nhìn Tiểu Quân hơi giống anh rể thật, đặc biệt là mày với mắt.
Em nghe nói người với người ở chung với nhau lâu thì vẻ ngoài dần dần sẽ trở nên tương tự, giống như vợ chồng vậy, cho nên mới có câu tướng phu thê.
Có lẽ đứa bé này cũng vậy, mặc dù không liên quan huyết thống nhưng ở cạnh nhau lâu thì thần thái và vẻ mặt cũng giống người bên cạnh.”
Tần Nhân Thiên vô vai Lục Kiến Nghi, đùa giỡn: “Có nên đi làm giám định ADN không nhỉ, nói không chừng Hiền Phương lừa anh, Tiểu Quân là con ruột của anh đấy.”
Hoa Hiền Phương uống nước, cô không thèm làm chuyện đó đâu: “Anh à, đừng có nói lung tung.”
Lục Kiến Nghi không để ý đến Tần Nhân Thiên, anh chưa bao giờ cảm thấy Kiến Quân giống mình cả: “Tiểu Quân đi theo tôi từ nhỏ, là con trai của tôi thì cần gì có quan hệ huyết thống chứ.”
Hứa Kiến Quân rất hợp với ý anh, có khi kiếp trước chính là con trai của anh không biết chừng.
Năm năm trước, anh lỡ tay “giết nhầm” con trai mình, không chừng đứa bé không nỡ xa mẹ, quay lại bên cạnh cô.
Về điểm này thì Hoa Hiền Phương vô cùng cảm kích anh, rất ít người có thể xem con riêng giống như con ruột mình, đặc biệt là những thiếu gia nhà giàu cao cao tại thượng.
“Em may mắn thật, gả cho một người chồng tốt thế này, có ba đứa bé đáng yêu như thế, đời này viên mãn rồi.
Cái này giống như đưa tay xua mây lộ ánh trăng, đời người trải qua nhiều trắc trở, nhất định phải đi ngược dòng, dũng cảm tiến tới thì mới có thể đạt đến hạnh phúc cuối cùng.”
Hứa Kiến Quân đi tới ôm lấy cổ Lục Kiến Nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cọ vào gò má anh làm nũng: “Bố ma vương là người bố tốt nhất, tốt như bố con vậy.”
Giọng nói trẻ con non nớt và dịu nhẹ, mềm như một dòng suối trong veo, hòa tan cả cõi lòng Lục Kiến Nghi.
Nếu như đứa bé trước đó anh lỡ bỏ đầu thai lần nữa, nhất định anh sẽ dành hết tình yêu cho con, đền bù lại sai lầm của mình.
Hoa Hiền Phương nhìn con trai, ánh mắt ngập tràn tình yêu.
Cô có thể thấy được, Tiểu Quân cũng rất thích Lục Kiến Nghi.
Lục Kiến Nghi lạnh lùng như băng, là núi băng vạn năm không đổi, có lẽ những đứa bé khác đều sợ hãi tránh xa, nhưng mà thằng bé lại không hề sợ mà cứ không ngừng bám lấy, muốn chơi cùng.
Lúc trước nếu không nhờ thằng bé thúc đẩy, có lẽ cô và Lục Kiến Nghi không thể nhanh làm hòa như thế.
“Chị Dĩ Nhiên à, chị có tin là con người sẽ có linh hồn không?”
Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười, tỏ vẻ thần bí: “Mặc dù chị là nhà sinh vật học nhưng chị tin người và động vật đều có linh hồn.”
“Mặc dù có những người lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta lại có cảm giác quen thuộc vô hình, giống như đã từng gặp ở đâu, còn người khác thì lại không như thế.
Em đang nghĩ không biết cảm giác quen thuộc này có phải là trí nhớ của kiếp trước hay không.” Hoa Hiền Phương nói như có điều suy nghĩ.
“Không phải em nói về Tiểu Thiên Thiên đó chứ?” Hạ Dĩ Nhiên cười hỏi.
“Lần đầu tiên em gặp anh ấy đúng là em đã nhận nhầm anh ấy là Thời Thạch, bởi vì hình dáng của họ quá giống nhau chứ không phải vì cảm giác quen thuộc.” Hoa Hiền Phương nói không chút hoang mang.
Người trong lòng cô nói đến thật ra lại là Tần Như Thông.
Về mặt y học là bệnh đa nhân cách, nhưng về mặt tâm linh thì chính là linh hồn ký sinh.
Hoa Phi nhìn chị mình một chút, cậu phát hiện ra một số điều không biết có nên nói cho chị biết hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...