Hoa Hiền Phương ánh mắt dần dần trầm xuống.
Nếu như mẹ nhỏ thực sự đang giấu một đứa con trai, đương nhiên sẽ không quan tâm đến sự tồn tại của Sênh Hạ rồi.
Cô ta tất cả chỉ là muốn Sênh Hạ giúp cô ta và con trai mình cướp đoạt tài sản thôi.
“Em cũng đừng có lo lắng, qua hai năm nữa, em sẽ đi du học nước ngoài, bàn tay cô ta có dài thì cũng không thể với tới bên đó được.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Có lẽ đến lúc đó, bà ấy đã bị giam trong Tĩnh An Tuyển rồi.”
Hoa Hiền Phương xoa đầu cô bé: “Lời này không thể nói lung tung, cái chỗ Tĩnh An Tuyển đó quá tà khí, Trần Lục đã bị điên, nếu mẹ em đi vào trong đó, khẳng định cũng lành ít dữ nhiều.
Cô ta tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của em, tôi vẫn là hy vọng cô ta bình yên khi về già.”
Lục Sênh Hạ thở dài: “Người tốt dễ bị ức hiếp, ngựa hiền bị người cưỡi, chị dâu, chị chính là quá lương thiện rồi, khiến người khác cảm thấy dễ bị bắt nạt.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Nếu có người muốn cưỡi lên đầu chị, chị vẫn sẽ kiên quyết đánh trả, chẳng hạn như loại người phụ nữ giống Kiều An.”
Lục Sênh Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Đối với loại phụ nữ mưu mô như Kiều An, chỉ có nghiền thành cặn bạ mới sẽ không để cô ta có cơ hội quay trở lại, nếu như sau này ai dám đào góc tường của em, em sẽ để cho cô ta không sinh con được, như vậy sẽ không lo lắng cô ta sinh con.
Có con là việc phiền phức nhất, tình cảm có thể muốn chia là chia tay, nhưng con cái sẽ vướng bận suốt đời, cắt không cắt đứt hoàn toàn, ngoại trừ bản thân anh ta chết đi.”
Những lời này đánh trúng tim của Hoa Hiền Phương, cô cũng nghĩ như vậy.
Con cái chính là cái gai không thể rút ra khi không chạm vào, có thể lựa chọn tạm thời quên đi, một khi chạm vào sẽ ảnh hưởng đến mọi dây thần kinh và gây ra những cơn đau không dứt.
Chỉ cần hôn nhân của cô và Lục Kiến Nghi còn tồn tại, thì sẽ chịu sự tra tấn này.
“Vợ chồng hào môn, muốn sống một cuộc sống bình yên, giống như một loại xa xỉ.”
Cô ôm vai Lục Sênh Hạ: “Sau này, em thực sự muốn gả cho Chấn Diệp, trước tiên phải đối mặt chính là đấu tranh giành quyền nuôi con, em phải chuẩn bị tâm lý.”
Lục Sênh Hạ vỗ ngực nói: “Em không sợ, binh đến thì ngăn cản, nước đến thì đắp lại, em nhất định sẽ giúp anh Chấn Diệp đấu tranh với cô và chị của anh ấy.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười, cô nhìn ra được Lục Sênh Hạ là một cô bé có sức chiến đấu rất mạnh, không giống như cô, ghét nhất là tranh chấp, chỉ thích sống một cuộc sống bình lặng và yên bình.
Lục Vinh Hàn và Đỗ Chấn Diệp đánh cờ đến buổi tối còn chưa phân thắng bại: “Trước lưu lại ván cờ, hôm khác chúng ta chơi tiếp.”
Lục Vinh Hàn khẽ cười nói.
Sau bữa ăn tối, Hoa Vô Song và Đỗ Chấn Diệp rời đi.
Lục Kiến Nghi vỗ vỗ vai của bố: “Kiểm tra thế nào rồi? Đối với con rể tương lai hài lòng chứ?”
“Tư chất cũng được, có điều còn phải tiếp tục kiểm tra.” Lục Vinh Hàn gật đầu, dù sao bố vợ đối với con rể cũng có chút kén chọn, huống hồ Sênh Hạ chính là viên ngọc quý của ông ấy.
“Sáng hôm nay mẹ nhỏ đã kiểm tra qua rồi.” Lục Kiến Nghi thản nhiên nói.
Lục Vinh Hàn hơi giật mình, mới phát hiện Tư Mã Ngọc Như không có ở đây, cơm tối cũng không ra ăn.
“Mẹ nhỏ con đâu?”
“Mẹ sai người đem cô ta nhốt vào Tĩnh Tâm Đường rồi, mặt mũi của nhà họ Lục đều bị cô ta làm cho mất hết.” Bà cụ Lục tiếp lời, nụ cười trên mặt đều biến mất, chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị.
“Mặt mũi của con cũng bị bà ấy làm mất hết rồi.” Lục Sênh Hạ bĩu môi, đem chuyện hôm nay phát sinh đều nói hết cho ba biết.
Thời điểm tra hỏi đã đến.
Khuôn mặt của Lục Vinh Hàn bị mây đen bao phủ.
Kêu quản lý điều hành đến Tĩnh Tâm Đường đem Tư Mã Ngọc Như đến phòng hội nghị.
Tư Mã Ngọc Như đầy oán hận, cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép con gái đính hôn cùng với em họ của Hoa Hiền Phương đâu.
Cô bé muốn gả thì phải gả cho một người đàn ông có lợi cho bản thân và con trai, người có thể giúp họ một phần sức lực, giúp họ cùng nhau đối phó người đại phòng.
Cô ta đẻ đứa con gái này ra, chính là muốn cô bé báo đáp cô ta, dù là hy sinh bản thân hay là hôn nhân của cô bé đều không sao cả, chỉ cần có thể giúp con trai tranh đoạt tài sản là được.
Con trai là chỗ dựa của cô ta, mạng của cô ta, con gái đều là đồ vô dụng tiền mất tật mang, chính là dùng để hy sinh và lợi dụng.
“Tôi biết các người đều đang trách tôi, muốn lấy điều này làm cái cớ trừng phạt tôi.
Nhưng tôi không cho rằng bản thân mình làm sai.
Tôi chỉ có đứa con gái Sênh Hạ này, cô bé chính là huyết mạch của tôi, vì nó, cho dù phải đánh đổi mạng sống, tôi cũng can tâm tình nguyện.
Nếu như đứa nhỏ của nhà họ Đỗ thật sự là một đứa con trai hư, vậy Sênh Hạ bị cậu ta lừa, cả một đời đều bị hủy.
Này giống như cắt xé da thịt của tôi, đào tim của tôi, uống máu tôi có gì khác biệt.”
Cô nói với nước mắt, thể hiện trọn vẹn tấm lòng làm mẹ của mình.
Bà Lục khịt mũi cười: “Cho nên cô mới đi tìm một phụ nữ không đúng đắn đến đây, đem một đứa trẻ tốt làm hỏng? Cô đừng có quên, cậu ta chỉ có mười bảy tuổi, cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cô đã lớn như vậy rồi, lại tốn sức lực đi hãm hại một đứa trẻ, còn khiến cả nhà họ Lục rơi vào nguy hiểm.
Nếu như người phụ nữ đó không phải là diễn viên, mà là sát thủ giả dạng thì sao, toàn bộ chúng tôi lớn nhỏ đều chết dưới tay cô ta rồi.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Cô đừng có khoa trương như vậy, cô ta chính là một diễn viên quần chúng.
Tôi biết bao năm qua, cô vẫn luôn xem tôi là cái gai trong mắt, muốn loại trừ nhanh chóng.
Cô cứ nhắm vào tôi, đừng có làm hại con của tôi.”
Cô ta chưa kịp dứt lời, bà cụ đã vỗ bàn: “Một người diễn viên nhỏ có thể mang bút laser có công suất cao trà trộn vào nhà chúng ta, to gan lại dám phá hủy hệ thống giám sát? Đây là điều một mình cô ta có thể làm được sao? Bút cô ta làm sao đem vô được, làm sao thông qua bảo vệ kiểm tra? Cô dám nói đó không phải là cô cho? Chỉ có trên người cô, mới có thể tránh được sự kiểm tra của bảo an.
Cô có nghĩ qua rằng, trong nhà có nhiều trẻ nhỏ như vậy, nếu như cô ta nhắm tia laser vào đứa nhỏ, sẽ có hậu quả thế nào?”
Bà Lục hừ một tiếng: “Đây gọi là dẫn sói vào nhà, chả trách người ta nói phòng ngày phòng đêm, cướp trong nhà khó phòng.”
Một cảm giác ớn lạnh từ sau lưng Tư Mã Ngọc Như.
Cô ta vốn cho rằng Đỗ Chấn Diệp nhất định sẽ mắc bẫy, như vậy thì bản thân sẽ có bằng chứng và lý do.
Sai lầm nhỏ này, người đại phòng vốn không dám truy cứu.
Không ngờ, Đỗ Chấn Diệp vậy mà giống Liễu Hạ Huệ làm việc xấu lòng không loạn.
“Cô ta cũng không thể vào lầu chính, chỉ có thể hoạt động ở lầu khách, làm sao làm hại đến người trong nhà được?”
“Hôm nay cả nhà chúng tôi đều đang ở lầu khách, bao gồm các bọn trẻ.” Bà Lục nói: “Cô lo lắng bảo vệ sẽ điều tra hành tung của cô ta, ra ra vào vào đều dựa vào cô, nếu cô muốn dẫn cô ta lên lầu chính, không phải là chuyện rất dễ dàng sao.”
Tư Mã Ngọc Như tìm mọi cách để bào chữa cho bản thân: “Tôi luôn theo dõi cô ta, chỉ là muốn cô ta đến thử Đỗ Chấn Diệp, xem cậu ta rốt cuộc có phải là người ăn chơi trác táng không thôi, chưa từng nghĩ đến việc vu hãm cậu ta, càng không nghĩ tới những nguy hiểm mà các người đã nói.
Tôi đâu có nghĩ tới là cô ta sẽ thêm kịch vô, làm thành một mớ hỗn độn.”
Nói xong, cô ta gào khóc thảm thiết: “Tôi chỉ có một đứa con gái là Sênh Hạ, các người đã đáp ứng qua tôi, để cô bé ở lại bên cạnh tôi.
Cho dù cô bé muốn gã đi, cũng nên tìm một người ở gần đây.
Thành phố Tinh Không xa như vậy, cô bé nếu là gã qua đó rồi, một năm đầu, đều không gặp mặt rồi.
Chị cả đông đủ con cháu, mà tôi chỉ có một mình cô đơn, muốn gặp con gái đều không gặp được, tôi làm sao sống đây.”
Lục Vinh Hàn thở dài: “Tôi vẫn chưa xem xong tử vi, lại không phải bây giờ muốn gã đi, Sênh Hạ còn nhỏ, đợi nó lớn thêm chút nữa, nếu là có tình huống gì, ai cũng không nói chính xác.
Cô lo lắng cái gì chứ?”
“Hôn sự này nếu đã định rồi, nói đổi là đổi được sao? Việc đính hôn giữa hai nhà hào môn không phải chuyện giỡn chơi, đã định thì phải giữ lời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...