Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Ở bệnh viện, bác sĩ rửa dạ dày cho Kiều An.


Nhờ cấp cứu kịp thời, cô ta không nguy hiểm đến tính mạng.


Ngày hôm sau liền tỉnh lại.


Lục Kiến Nghi đi đến, bóp cằm cô ta: “Cô lại muốn giở trò gì?”
Nước mắt từ trong mắt cô ta rơi xuống: “Tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, anh không cần em nữa, em sống cũng không có ý nghĩa gì.”
“Cô là muốn dùng cái chết để uy hiếp tôi?” Đôi mắt băng giá thâm sâu của Lục Kiến Nghi lóe lên một ánh nhìn sắc bén lạnh thấu xương.


Kiều An khóc nức nở, hỏi lại một câu: “Anh muốn em chết sao?”
Lục Kiến Nghi không trả lời, chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Làm người phải biết đủ.”
Khuôn mặt nhợt nhạt của Kiều An lướt qua một tia xảo quyệt không dễ phát hiện: “Em biết, anh thích em của trước đây, không tranh giành không cướp đoạt không náo loạn, em bây giờ lại lần nữa biến thành như vậy, có được không?”
Đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên một tia sáng sắc bén: “Nếu đã muốn thay đổi, tại sao lại muốn tự sát?”
Cô ta nuốt nước bọt, im lặng một lúc, mới tiếp tục nói: “Em có hai yêu cầu.”
Lục Kiến Nghi nheo đôi mắt hoa đào, ánh mắt lạnh lẽo u ám như mũi tên sắc nhọn trực tiếp bắn qua: “Không cần khiêu chiến điểm giới hạn của tôi.”
Kiều An cắn môi dưới, lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Em chỉ muốn được tự do trở lại, đừng để Hùng Văn giam cầm em nữa, còn có mỗi tuần anh có thể cùng em ăn một bữa cơm được không?”
Lục Kiến Nghi hơi giật mình: “Đơn giản như vậy sao?”

Kiều An gật đầu: “Đúng vậy, em đảm bảo sẽ không náo loạn nữa, sẽ an tĩnh giống như trước.”
Lục Kiến Nghi trầm mặc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén thâm sâu, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu: “Điều thứ nhất, tôi có thể đáp ứng cô, điều thứ hai, phải dựa vào thời gian của tôi sắp xếp.”
Điều này là quá đủ rồi.


Một nụ cười xảo quyệt không dễ phát hiện hiện lên trên khóe miệng Kiều An.


Cô ta biết, Lục Kiến Nghi luôn tự mình kiểm soát quyền chủ động, không từ chối, cũng đồng nghĩa với đồng ý rồi.


Chỉ là thời gian do anh sắp xếp.


Chiêu này của cô ta được gọi là sống lại từ chỗ chết, lấy lùi làm tiến.


Cô ta biết rõ, sau khi náo loạn đòi tự sát, yêu cầu nhỏ này, Lục Kiến Nghi sẽ không từ chối.


Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.



……
Hoa Hiền Phương không đến công ty, mà ở nhà đợi Lục Kiến Nghi.


Sau khi anh trở về, cô liền hỏi: “Kiều An thê nào rồi?”
“Không có chuyện gì.” Lục Kiến Nghi nhún vai, nói qua loa.


Cô cười giễu cợt: “Cô ta muốn tự sát để uy hiếp anh, vậy cô ta đưa ra yêu cầu gì?”
Lục Kiến Nghi đi đến trước quầy bar, lấy một ly cốc-tai không độ, khi nói chuyện, vẫn luôn quay lưng về phía cô: “Không có gì, chỉ là yêu cầu giải trừ giam cầm, sau này cô ta ra ngoài, anh không để Hùng Văn bí mật theo dõi nữa, không cần lo lắng.”
“Đơn giản như vậy?” Hoa Hiền Phương nhướng mày, một tia sắc bén lặng lẽ lướt qua trên mặt cô, cô liền không tin, Kiều An tốn nhiều công sức náo loạn như vậy, lấy cái chết để uy hiếp, chỉ là vì lấy lại tự do sao?
Lục Kiến Nghi uống một ngụm rượi, quay trở lại, xoa đầu cô: “Cô ta không thể thực hiện được thủ đoạn nào.”
Quái lạ!
Cô nhỏ giọng ho một tiếng, đến nòi giống cũng trộm đi rồi, còn có thể có cái gì làm không được?
“Anh xem cô ta có phải ỷ lại được chiều chuộng mà làm loạn, dựa vào sự dung túng của anh mà muốn làm gì thì làm?”
Lục Kiến Nghi đổ mồ hôi: “Cô ngốc, lại đang nghĩ ngợi lung tung rồi, người phụ nữ anh cưng chiều chỉ có em.”
Một nụ cười bi thương hiện lên trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô: “Nếu không có sự dung túng của anh, cô ta làm sao có thể đến con cũng có rồi? Anh cho rằng em sẽ tin đứa trẻ là của Finn? Anh ta dù có ăn phải gan báo, cũng không dám ngủ với bạn gái cũ của anh, anh ta và Kiều An sở dĩ dám ở dưới mặt mũi anh làm càn, chính là tính chuẩn, dù họ có làm như vậy, anh cũng chỉ có thể thừa nhận,sẽ không làm lớn chuyện.”
Lục Kiến Nghi thở dài: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em, lấy đâu ra bạn gái cũ.”
Cô không muốn vì chuyện này mà khó xử nữa, cho dù anh và Kiều An không có quan hệ gì, cũng không thể thay đổi được chuyện nòi giống đã bị đánh cắp.



“Bỏ đi, anh tự mình thu xếp đi, cùng lắm là anh lại lần nữa tìm một người vợ, em lại lần nữa đổi một người chồng.”
Sau đó, cô xoay người bước ra ngoài.


Lục Kiến Nghi lập tức tiến về phía trước, kéo cô vào trong lòng: “Lại nói chuyện tức giận rồi.”
“Em nói là chuyện thật, rất thật, không nói vì tức giận.” Cô dùng lực tách tay anh, định đẩy anh ra, nhưng anh càng ôm chặt hơn.


“Cô ngốc, anh sẽ không để bất kì ai hay bất cứ điều gì phá hủy mối quan hệ của chúng ta, em phải tin anh.”
Đáng tiếc, cô không thể tin anh nữa.


Chuyện của Kiều An, anh cũng không thể xử lí tốt.


Điều cô muốn làm, chình là lập kế hoạch vì tương lai của cô và các con.


“Anh đừng yêu cầu quá nhiều ở em, em không phải thánh mẫu bạch liên hoa, cho dù Kiều An cô ta một ngày nào đó thực sự tự sát mà chết, cũng không thể đổi lại sự đồng tình nào từ em, kể cả con cô ta.”
Giọng điệu của cô vô cùng cứng rắn lạnh lùng, muốn cô nhượng bộ là không thể.


“Anh biết, anh sẽ không để cô ta làm phiền đến em.” Lục Kiến Nghi nghiêm túc nói.


Anh biết rõ, cô là một con nhím gai nhỏ toàn thân đều là gai nhọn, là một con mèo hoang nhỏ bướng bỉnh, sẽ không vì bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì mà chịu khất phục.



Vào cuối tuần, Hoa Hiền Phương đến khách sạn đón cô và em họ.


Họ vẫn chưa đi đến thang máy, Đỗ Di Nhiên đã theo đến: “Mẹ nhỏ, mẹ đi thăm nhà họ Lục, lẽ nào không nên dẫn con đi cùng sao?”
Cơ hội tốt để đến gần Lục Kiến Nghi đến vậy, cô ta làm sao có thể bỏ qua?
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Cô Đỗ, lần này hoàn toàn là một buổi họp mặt gia đình.”
Đỗ Di Nhiên bĩu môi: “Tôi, mẹ nhỏ và em trai lẽ nào không phải là người một nhà sao?”
“Mọi người quả thật là người một nhà, nhưng không liên quan gì với tôi, tôi với cô cũng không phải họ hàng.” Câu trả lời của Hoa Hiền Phương rất đơn giản, trực tiếp và lỗ mãng.


Khuôn mặt Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh: “Vậy tôi liền thuận tiện đi thăm Lục tổng.” Đây là muốn mặt dày mày dạn với bọn họ.


Hoa Vô Song liếc cô ta: “Đến thăm là phải do được mời, cháu trai cháu gái của tôi không mời cô, nếu cô tự tiện đến, có phần bất lịch sự.”
“Các người có thể đi, tôi cũng có thể đi.” Đỗ Di Nhiên hừ một tiếng, cơ hội tốt như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.


Đỗ Chấn Diệp nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: “Chị à, chị tốt xấu gì cũng là cô chủ nhà họ Đỗ, chơi xấu như vậy, mất giá, sẽ không phải là có mưu đồ gì khác chứ?”
Đỗ Di Nhiên bị chọc đúng tâm tư, khóe miệng giật giật: “Bà nội rõ ràng đã nói rồi, hạng mục này là do tôi và cô cô chịu trách nhiệm, hai người muốn dựa vào người thân để xây dựng mối quan hệ, dành được hợp đồng, lẽ nào cũng không phải là có mưu đồ khác sao?”
Hoa Hiền Phương cười mỉa mai: “Trên thường trường chú trọng nhất chính là quan hệ sâu rộng, mà còn luôn chỉ coi trọng kết quả và lợi ích, không coi trọng quá trình.

Chỉ cần thương lượng kinh doanh thành công, dựa vào người thân để xây dựng mối quan hệ chính là một con đường tắt.”
Đỗ Di Nhiên mặt lúc trắng lúc xanh, lúc này cô Đỗ đến: “Chị dâu, Di Nhiên cũng là con gái của chị, ban đầu chị gả đến, đã thề trước tổ tiên nhà họ Đỗ, sẽ coi Di Nhiên như con gái ruột, đối xử với con bé và con ruột bình đẳng như nhau, bây giờ chị đi thăm họ hàng chị mang theo Chấn Diệp, không mang theo Di Nhiên, nếu truyền đến tai của mẹ, bà cụ sẽ tức giận đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui