Tư Mã Ngọc Như ở bên cạnh vội vàng nói đỡ cho cô ta: “Sự việc càng ngày càng phức tạp, sợ rằng chỉ có xét nghiệm ADN mới có thể làm rõ chân tướng rốt cuộc là gì.”
Hoa Hiền Phương chế nhạo: “Trước đây cũng không phải chưa từng có mấy trò tiểu xảo này.
Chị họ tôi Hoa Mộng Lan không phải cũng dày công tôi luyện để gây chuyện hay sao? Loại đàn bà giống như bọn họ sẽ còn rất nhiều.
Chẳng lẽ chỉ cần mang một đứa trẻ đến làm loạn, đều phải bắt Kiến Nghi đi làm một lần xét nghiệm ADN hay sao? Nhà họ Lục của chúng ta có thể dễ dàng cho người khác chơi khăm như vậy sao?”
Kiều An căng thẳng, sức phản biện của Hoa Hiền Phương mạnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
“Nếu như con tôi không phải của Kiến Nghi, tôi sẽ chết ngay lập tức.”
Hoa Hiền Phương bật cười: “Trước đây Hoa Mộng Lan cũng từng thề độc, nếu đứa nỏ không phải của Kiến Nghi thì cô ta sẽ nhảy từ đỉnh tòa nhà xuống.
Kết quả thì sao, đưa cô ta lên đỉnh tòa nhà xong thì lại chóng mặt đến phát sợ rồi.” Cô dừng lại một chút, như đang nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của cô lại càng sâu hơn: “Đúng rồi, cô ta còn cắt cổ tay, lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Tóm lại, tất cả các thể loại khổ nhục kế hay làm bộ làm tịch đó đó, đều đã có người dùng qua trước cô rồi.
Nếu cô thích diễn lại một lần nữa, chúng tôi cũng không ngại xem xem.”
Những lời Hoa Hiền Phương nói giống như một khúc xương ở trong họng của Kiều An, cô ta nuốt không trôi, cũng nhổ không ra được.
Tất cả những gì cô ta có thể làm chỉ là khóc lóc.
“Tôi không diễn, cũng không muốn diễn.
Tôi ở đây chỉ vì con tôi.
Tôi không thể giương mắt đứng nhìn cô làm tổn thương nó mà không làm bất cứ hành động nào.”
Hoa Hiền Phương cầm tách trà uống một hớp, nghe xong bình tĩnh nói: “Cô có biết nhà họ Lục xử lý con ngoài giá thú như thế nào không? Nếu kết quả xét nghiệm ADN chứng minh đứa trẻ đó đúng là con cháu nhà họ Lục, thì bà cụ Lục sẽ đứng ra thu xếp người bên ngoài nuôi dưỡng đứa bé, và sẽ cắt đứt hoàn toàn liên hệ với mẹ ruột của nó.”
Kiều An toàn thân xuất hiện những cơn co giật kinh hoàng, nhưng vài giây sau, cô mới lấy lại được bình tĩnh.
Hoa Hiền Phương chắc đang dọa cô.
Cô có thể bước chân vào nhà họ Lục, làm mợ hai, như vậy sẽ không phải chia xa con cô.
“Kiến Nghi sẽ không tách tôi ra khỏi con tôi.
Tôi biết rằng cô là người vợ mà ông Lục đã đích thân chọn cho Kiến Nghi.
Tôi sẽ không tranh giành hay cướp đoạt vị trí của cô.
Tôi chỉ muốn ở bên Kiến Nghi, để con tôi có một gia đình trọn vẹn.
Tại sao chúng ta không thể hòa thuận với nhau như bà chủ và bà hai? Tại sao cô không thể bao dung cho tôi và đứa trẻ.
Tôi không có ý định can dự vào cuộc hôn nhân giữa cô với Kiến Nghi, tôi và anh ấy đã quen nhau từ lâu rồi.”
Cô nói một cách đáng thương, mặt tràn đầy nước mắt
“Sống hòa thuận sao?” Hoa Hiền Phương nở nụ cười khinh bỉ: “Tôi chỉ là chấp nhận sự ủy thác của Finn, khi nào cần thì chăm sóc con anh ta một chút, cô liền chạy tới gây chuyện, khóc lóc.
Đây chính là cái gọi là sống hòa thuận sao?”
“Cô căn bản là không muốn chăm sóc con tôi chút nào, nhưng lại muốn dùng con tôi để uy hiếp và ép tôi rời khỏi Kiến Nghi.” Kiều An tức giận nói.
Hoa Hiền Phương nắn nắn hai tay: “Nói thật, đến con tôi mà tôi còn chưa đủ thời gian để chăm sóc, làm gì còn sức lực để chăm sóc con của người khác.
Nhưng trước khi Finn đi, anh ta đã cầu xin Kiến Nghi nếu có thể hãy giúp anh ta chăm sóc con anh ta một thời gian, Kiến Nghi liền bảo tôi cố thời gian thì qua xem một lát, chỉ cần đảm bảo rằng bà vú vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa bé là được.”
Môi Kiều An run lên, sắc mặt tái nhợt, lồng ngực kịch liệt đập lên đập xuống, tuyệt vọng hít sâu một hơi để giữ cho mình bình tĩnh, không bị những lời nói sắc bén của Hoa Hiền Phương làm cho câm nín.
“Đương nhiên cô không thể thừa nhận rồi.
Nếu cô muốn làm gì đứa bé là chuyện quá đơn gian, chỉ cần mua chuộc một bà vú, là có thể giết con của tôi…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì đã bị bà cụ Lục cắt ngang: “Được rồi, Hoa Phương đã bỏ qua những hiềm khích trước đó, tình nguyện chăm sóc đứa trẻ này.
Điều này cho thấy sự độ lượng của nó, cô nên cảm thấy biết ơn mới đúng, thay vì những suy đoán ác ý không có cơ sở nào đó.
Hoa Hiền Phương là mợ chủ của nhà họ Lục, nó có quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Lục, cho dù Kiến Nghi muốn cưới vợ bé, trước tiên cũng phải được sự đồng ý của nó, tuy là bậc bề trên nhưng chúng ta cũng sẽ không can dự vào chuyện riêng của hai đứa nó.”
Nói xong bà đứng dậy vẫy tay với bà Lục, sau đó bà Lục bước đến dìu bà cùng đi ra ngoài.
Kiều An sợ hãi, vội vàng tiến lên, quỳ xuống trước cửa: “Bà cụ Lục, bà Lục, con của cháu thực sự là con của Kiến Nghi, là huyết thống nhà họ Lục, là cháu của người.
Người thật sự không quản sao?”
“Kiến Nghi chưa từng nói rằng nó có liên quan đến cô.
Tôi thấy cô bị mất trí rồi, toàn nói chuyện điên rồ” Bà Lục lạnh lùng buông một câu, sau đó cùng bà cụ Lục rời đi.
Tục ngữ nói đúng, thêm một việc chi bằng bớt một việc, hơn nữa lại là việc xấu thế này.
Hoa Hiền Phương dám nói và làm như vậy, nhất định phải có sự cho phép của con trai bà.
Sao bà có thể tùy tiện tham gia vào, làm nó mất mặt chứ.
“Tôi không điên, tôi là người bình thường, mọi lời tôi nói đều là sự thật, xin hãy tin tôi …” Kiều An khàn giọng hét lên phía sau.
Hoa Hiền Phương bước tới, hơi nghiêng người, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, ánh mắt lạnh lùng quét lên mặt cô ta: “Cô giữ sức đi, muốn bước chân vào nhà họ Lục, là điều không thể được.”
Sau đó cô gọi Khải Liên đến vào dặn dò cô ấy đưa Kiều An về nơi ở của cô ta.
Kiều An như một quả bóng xì hơi, cả người mềm nhũn.
Nhưng đây chỉ là tạm thời, cô ta sẽ không từ bỏ, ước nguyện cả đời của cô ta là được gả vào nhà họ Lục và trở thành vợ của Lục Kiến Nghi, dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cô ta cũng sẽ quyết tâm chiến đấu đến cùng để giành lấy nó.
Hơn nữa, Lục Kiến Nghi rất cần cô, không thể bỏ rơi cô được.
Sự hài hòa giữa hai người là trọn đời!
Người sẽ ở bên anh cả đời là cô, còn Hoa Hiền Phương chỉ là khách qua đường.
Đôi mắt của Tư Mã Ngọc Như lóe lên vẻ lạnh lùng mà sắc bén.
Lần này, lại bị Hoa Hiền Phương lừa qua chuyện rồi.
Tuy nhiên, giữa cô và Lục Kiến Nghi chắc chắn sẽ có rạn nứt, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, cái gọi là tình cảm ân ái chỉ là bề ngoài và biểu diễn cho người khác thấy.
Kiều An là một quân cờ tốt, bà ta nhất định sẽ lợi dụng thật tốt.
Đến trưa, bố con Lục Vinh Hàn quay về nhà.
Lục Kiến Nghi đi đến bên cạnh Hoa Hiền Phương, ôm lấy vai cô: “Bà xã, hôm nay em vất vả rồi.”
Hoa Hiền Phương liếc mắt nhìn anh: “Vợ anh hôm nay quả thật vất vả, ngoài việc giúp chồng chăm con, còn phải trừng trị kẻ xấu.”
“Buổi tối, anh sẽ làm trâu bò hầu hạ em, được không?” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi mở ra một nụ cười tà ác.
Hoa Hiền Phương cười ranh mãnh: “Hầu hạ thì thôi đi, chúng ta chơi trò qua ba cửa nhà mà không vào, thế nào?”
Anh lau mồ hôi: “Đây là hình phạt sao?”
“Đúng vậy, em muốn phạt anh ba ngày kiêng kỵ, tự mình tu thân dưỡng tính đi.” Nàng kiễng chân cắn lên dái tai của hắn, sức lực không nặng cũng không nhẹ.
Kẻ chuyên đi “hút ong, chọc bướm” này nhất định phải trừng trị.
Lục Vinh Hàn châm một điếu xì gà, vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm nay Kiều An đến làm phiền sao?”
Hoa Hiền Phương đang định nói về chuyện này, nếu như ông đã đề cập trước, cô đành thuận nước đẩy thuyền thôi.
“Bố, hôm nay mẹ nhỏ tự ý đưa người ngoài vào nhà, vi phạm gia quy.
Con sợ rằng sẽ phải xử lý theo gia quy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...