Sau khi Hoa Hiền Phương trở về, cô đi ra vườn, cùng lũ trẻ cho cá ăn.
Tư Mã Ngọc Thanh đang ăn từng miếng khoai tây chiên một.
“Ngọc Thanh, ăn quá nhiều khoai tây chiên sẽ có hại cho sức khỏe.” Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu bé nói: “Tuy bây giờ con có thể ăn thịt nhưng không có nghĩa là con có thể ăn không điều độ đâu.
Ngọc Thanh của chúng ta sau này sẽ là đầu bếp nổi tiếng, phải duy trì hình tượng khôi ngô tuấn tú mới được.”
Tư Mã Ngọc Thanh đẩy đĩa khoai tây chiên sang bên cạnh: “Chị xinh đẹp, chị nói đúng, em không ăn nữa.”
“Từ giờ trở đi chúng ta cần phải ăn uống hợp lý, tập thể dục nhiều hơn, cao lớn hơn nữa, nhưng không được tăng cân, được không?” Hoa Hiền Phương cười nói.
“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, cậu bé sẵn lòng nghe những lời của chị xinh đẹp.
“Vậy thì chạy một vòng quanh hồ, được không? Sênh Hạ và Kiến Quân cũng cùng chạy.” Hoa Hiền Phương mỉm cười, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm.
“Được, xuất phát.” Bọn trẻ đồng thanh hét lên.
Hoa Hiền Phương không chạy nhanh, chạy chậm có lợi cho cơ thể hơn là chạy nhanh.
Chạy đến bờ hồ, bọn họ cùng nằm dưới bóng râm để nghỉ ngơi.
Hoa Hiền Phương đưa nước cho bọn chúng.
“Ngọc Thanh, dì sắp xếp các khóa học cho em không phải là không tốt, toán và tính nhẩm chúng ta sẽ không học, nhưng luật pháp và thư pháp em có thể học.
Học thư pháp có thể hun đúc tình cảm sâu đậm, khiến mình trở nên có sức hút.
Sau này em làm giám đốc, mình tự vẽ một bức thư pháp treo trong phòng, rất khí thế nha.
Kiến Quân cũng muốn học thư pháp, vậy chị đăng ký cho hai đứa học, được không?”
Tư Mã Ngọc Thanh vừa nghe đã nhanh chóng gật đầu: “Được rồi, em học thư pháp.”
Đôi mắt đen láy của Lục Sênh Hạ chớp lên, trong mắt hiện lên một chút ánh sao: “Em cũng muốn học thư pháp, con gái phải tinh thông cầm kỳ thi họa, mặc dù em có thể vẽ tranh nhưng lại không quá am hiểu, em theo bọn họ học có được không?”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Được, để cho các em có một kỳ nghỉ hè ý nghĩa, chị đã lên một kế hoạch nghỉ hè hoàn hảo cho các em.”
“Buổi sáng là thời gian học phụ đạo, buổi trưa chị từ công ty về sẽ dẫn các em vào bếp cùng nhau nấu món ăn ngon.
Buổi chiều là thời gian vận động, có thể bơi lội, đánh bóng chày, còn có thể đi leo núi ở ngoại thành, hai tiếng sau bữa cơm chiều là thời gian ôn bài, sau đó là thời gian cho các em chơi tự do.”
Cô nói xong, nhìn những đứa trẻ: “Các em cảm thấy thế nào? Có thêm đề nghị gì không?”
Điều quan trọng nhất để hòa đồng với trẻ con là giao tiếp, hãy đặt mình vào vị trí của chúng chứ không phải là bề trên, nếu không trẻ sẽ nảy sinh tâm lý nổi loạn.
“Cuối tuần em muốn mở tiệc.” Lục Sênh Hạ nói.
“Nếu là tiệc lớn cần mời bạn bè đến tham gia, vậy xếp vào cuối tuần.
Nếu là tiệc nhỏ chỉ cần người trong nhà chúng ta, vậy lúc nào cũng có thể, chúng ta mở tiệc về thức ăn ngon, tiệc hóa trang, còn có tiệc về robot.” Hoa Hiền Phương cười nó.
“Tuyệt vời, em muốn mở tiệc người máy.” Tư Mã Ngọc Thanh phấn khích vỗ tay.
“Em cũng thích tiệc người máy.” Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Quân Kiệt cười cười.
“Được, vậy quyết định như vậy đi.” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.
Lục Vinh Hàn và bà Lục đẩy xe em bé đi đến, Lục Kiến Nghi cũng ở đó, anh đến tìm vợ mình.
Cuộc đối thoại của Hoa Hiền Phương và lũ trẻ mọi người đều nghe thấy.
“Đúng là Hiền Phương có cách khiến cho lũ trẻ trở nên ngoan ngoãn.
Ông xem Ngọc Thanh, bây giờ nói cười vui vẻ, còn đồng ý học tập nữa.” Bà Lục cười nói.
“Vợ con chọn tất nhiên là tài đức vẹn toàn, vừa có thể giúp chồng, vừa có thể dạy con.” Lục Cẩm Ngôn nhíu mày rậm, trong ánh nhìn Hoa Hiền Phương tràn ngập cưng chiều.
Lục Vinh Hàn cười trêu chọc: “Vợ là con chọn sao? Rõ ràng là ông nội có đôi mắt tinh tường lựa chọn giúp con.”
Lục Kiến Nghi bật cười: “Gừng càng già càng cay.”
Hứa Kiến Quân nhìn thấy em trai em gái của mình, từ trên cỏ bật dậy, vội chạy đến, hôn em gái, sau đó lại hôn em trai.
Túi sữa nhỏ nhìn thấy anh trai nên rất vui vẻ, khoa chân múa tay đầy vui sướng: “Anh chơi… Anh chơi…”
Đây là muốn cùng chơi với anh trai.
Lục Sênh Hạ cầm cái tay nhỏ bé lên: “Tui là ai nha?”
Kiến Dao mở to đôi mắt nhìn cô bé: “Dì.”
“Chú nữa chú nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh vội chạy đến.
“Chú.” Kiến Dao chu cái miệng nhỏ hồng hào.
“Rất thông minh nha.” Tư Mã Ngọc Thanh ha ha cười.
Mọi người cùng nhau chơi đùa bên hồ, Lục Sênh Hạ nhặt một viên đá cuội, vừa thưởng thức vừa hỏi: “Bà và thím hai, thím ba đến núi Vũ Đương khi nào thì trở lại?”
“Có thể phải ở bên đó một thời gian, bà và thím hai, thím ba cầu phúc cho chị cả của con.”
Bà Lục nói, vốn dĩ là bà muốn đi, nhưng bà cụ Lục bảo bà ở lại chăm sóc cho chắt bảo bối, vì vậy bảo thím hai và thím ba đi cùng.
“Chị cả chắc chắn còn sống, chắc chắn sẽ về nhà.” Lục Sênh Hạ nói rất chắc chắn.
Hoa Hiền Phương bất giác nghĩ đến Hạ Dĩ Nhiên.
Trên thế giới này người có thể có gương mặt giống Lục Kiến Nghi, ngoại trừ chị gái sinh đôi với anh, sợ là tìm không được người thứ hai nhỉ?
Thế nhưng cánh tay Hạ Dĩ Nhiên không có vết bớt, nếu là chị gái của Lục Kiến Nghi chắc chắn sẽ có vết bớt.
Có lẽ sự thật sẽ vả mặt.
Bà Lục khẽ thở dài, trên mặt lộ ra một chút u sầu: “Chỉ cần nó còn sống, sống vui vẻ hạnh phúc là mẹ an lòng rồi.”
Lục Vinh Hàn ôm vai bà: “Sẽ có một ngày chúng ta sẽ tìm nó được thôi.”
Tư Mã Ngọc Thanh và Hứa Kiến Quân nghịch nước một hồi, Lục Sênh Hạ chạy tới, nói: “Bố, con nghĩ mẹ con sẽ không sớm nhận ra sai lầm của mình, con nghĩ nên để mẹ ở Tĩnh Tư đường lâu một chút, tốt nhất là đến khi hết nghỉ hè mới thả mẹ ra.”
Lục Vinh Hàn ho sặc sụa, vẻ mặt khó hiểu: “Sao con lại hy vọng mẹ bị giam lại?”
“Chị dâu đã lên một kế hoạch nghỉ hè hoàn mỹ cho bọn con, nếu mẹ ra ngoài chắc chắn sẽ hỏng việc.
Để bà ấy ở trong đó lâu một chút, không nhìn thấy tụi con nghỉ hè, mẹ sẽ không nói” Lục Sênh Hạ ranh mãnh nói.
“Đúng rồi, mỗi ngày con sẽ tập thể dục với chị xinh đẹp, chờ hết nghỉ hè con sẽ gầy đi, đến lúc đó dì sẽ không bắt con ăn rau nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh điên cuồng gật đầu.
Bà Lục xua tay: “Lời này mấy đứa đừng nói nữa, lỡ như lọt vào tai mẹ mấy đứa sẽ nghi ngờ là do chị dâu dạy con nói như vậy.”
“Chị dâu sẽ không dạy tụi con nói như vậy đâu, hơn nữa chúng con không phải con rối có thể bị người khác điều khiển, tụi con có suy nghĩ của mình.” Lục Sênh Hạ nói.
“Ừm, con rất thích chị xinh đẹp, con thích chị xinh đẹp nhất trên đời này.” Tư Mã Ngọc Thanh trịnh trọng nói.
Lục Vinh Hàn có hơi dở khóc dở cười, lần đầu tiên ông ấy phát hiện ra, Tư Mã Ngọc Như làm trưởng bối lại thất bại như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...