Dây thần kinh ở trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm: “Tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho con bé, trước kia tôi quá phóng túng con bé làm cho con bé dưỡng thành tính thích làm theo ý mình, bây giờ tôi chắc chắn phải quản giáo con bé cho tốt mới được, để con bé trở thành một đứa trẻ biết nghe lời.”
“Con gái của tôi nên như thế này, quyền quản giáo con bé ở trong tay tôi nên cô đừng lo lắng vớ vẩn.” Lục Vinh Hàn nói rồi phất tay với con gái: “Đi đi, hãy đi chơi vui vẻ với chị dâu.”
Tư Mã Ngọc Thanh thấy chị có thể đi chơi thì vội vàng lau nước mắt nói: “Dượng, cháu cũng muốn đi.”
“Đi đi, mấy đứa đi đi.” Lục Vinh Hàn gật đầu.
Tư Mã Ngọc Thanh nín khóc rồi nở nụ cười, hào hứng chạy về phía Hoa Hiền Phương, nào đoán được Tư Mã Ngọc Như xông lên trước bắt cậu ấy lại: “Ngọc Thanh không thể đi, thằng bé còn phải đi học, thật vất vả thằng bé mới có thể thích ứng với gia giáo, nếu như đi ra ngoài chơi một ngày thì trái tim lại trở nên hoang dã.”
Tư Mã Ngọc Thanh dùng sức đẩy bà ta ra: “Cô, người đi làm cũng có hai ngày để nghỉ ngơi, tại sao ngày nào cháu cũng phải đi học mà không được nghỉ một ngày, nếu như cháu bị mệt chết thì phải làm sao bây giờ?”
“Hôm nay cháu phải đi học cho đàng hoàng, ngày mai cô dẫn cháu đi vườn bách thú chơi.” Tư Mã Ngọc Như lừa gạt nói.
Tư Mã Ngọc Thanh phồng hai má: “Cháu không thích chơi với cô, cháu chỉ muốn chơi với chị gái xinh đẹp.”
Tư Mã Ngọc Như nổi giận, trên mặt hiện lên ba vạch đen lập tức đi lên trên lầu.
Tư Mã Ngọc Thanh gào khóc: “Cô, cô là Hitler, kẻ độc tài, không nói đạo lý chút nào.”
“Cô làm như vậy là vì muốn tốt cho cháu, đợi đến khi cháu trưởng thành thì sẽ cảm kích cô.” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.
Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Đứa trẻ này sớm hay muộn gì cũng sẽ bị cô hủy hoại.”
Hoa Hiền Phương đồng cảm nhìn Tư Mã Ngọc Thanh nhưng không thể làm gì, nếu như cô nói thêm hai câu thì sẽ xảy ra tranh chấp với Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Ngọc Thanh khác với Lục Sênh Hạ.
Lục Sênh Hạ là người của nhà họ Lục, là em chồng của cô, cô là chủ mẫu nên có quyền hỏi chuyện của cô bé.
Mà Tư Mã Ngọc Thanh lại không có chút quan hệ nào với cô nên cô không có quyền can thiệp vào.
Cô dẫn theo hai đứa trẻ rời đi, Tư Mã Ngọc Thanh càng khóc lớn hơn.
Cậu ấy muốn về nhà chứ không muốn tiếp tục đợi ở bên người cô đáng sợ này.
Đi vào trong xe Lục Sênh Hạ cúi thấp đầu, trong biểu cảm còn kèm theo vẻ đau buồn: “Chị dâu, chị đừng trách mẹ em, mẹ em có hội chứng của thời mãn kinh rất nghiêm trọng nên cần phải đi khám.”
“Chị nghĩ mẹ em sẽ không sao đâu.” Hoa Hiền Phương xoa đầu của cô bé khẽ an ủi.
Ở dưới chân núi Hoa Phi và Lâm Đại Dao đã đón Đỗ Chấn Diệp tới đây.
Khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ Chấn Diệp hai mắt Lục Sênh Hạ trừng lớn.
Cậu ta đứng ở dưới một gốc hoa anh đào nở rộ, cơ thể cao to tao nhã, vô cùng ưu tú.
Làn da mịn giống như sứ đẹp đẽ dưới ánh mặt trời hiện ra vẻ quyến rũ.
Các đường nét trên khuôn mặt sâu sắc và đẹp đẽ giống như là nữ thần Venus được chế tác cẩn thận bởi một con dao.
Lông mày rậm của cậu ta gợn sóng nhẹ nhàng, một đôi ánh mắt sáng chói giống như đá quý màu đen, nụ cười như trăng khuyết, lúc nghiêm nghị lại giống như những vì sao lạnh giá.
Dưới cánh mũi anh tuấn là đôi môi mỏng hình vòng cung đẹp đẽ, màu môi nhạt như nước lại hồng như hoa anh đào nở rộ trên đỉnh đầu.
Lục Sênh Hạ cảm thấy trái tim nhỏ của mình như chậm mất nửa nhịp: “Chị dâu, anh trai vô cùng đẹp kia đi cùng với mọi người sao?”
“Cậu ta tên Đỗ Chấn Diệp là em họ của chị.” Hoa Hiền Phương cười gọi Đỗ Chấn Diệp tới rồi giới thiệu họ với nhau.
“Xin chào cô bé.” Đỗ Chấn Diệp mỉm cười, Lục Sênh Hạ cảm thấy ánh nắng đột phá tầng mây chiếu xuống tản ra trong lòng cô bé xua tan tất cả sương mù dày đặc và vẻ lo lắng.
“Xin…Xin chào anh Chấn Diệp.
Em…Em không còn nhỏ nữa, em đã mười ba tuổi rồi, anh bao nhiêu tuổi?” Đầu lưỡi của Lục Sênh Hạ như thắt lại, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Anh mười bảy tuổi rồi.” Đỗ Chấn Diệp cười.
“Vậy anh chỉ lớn hơn em bốn tuổi mà thôi, Không…Không lớn chút nào.” Đôi mắt to xinh đẹp của Lục Sênh Hạ chớp chớp hai cái giống như muốn cố gắng sửa chữa gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Ôi chao, IQ hai trăm của cô bé chạy đi đâu rồi? Tại thời điểm quan trọng lại không đủ dùng?
Hoa Hiền Phương để ý thấy khuôn mặt của cô bé ửng đỏ.
Không phải là đang xấu hổ đấy chứ?
Cho tới bây giờ cô bé này chưa từng cảm thấy thẹn thùng với ai cả.
“Đi thôi, chúng ta nên xuất phát hăm hở tiến lên đỉnh núi.” Cô hét to rồi nắm tay con trai dẫn đầu chạy về phía trước.
Lục Sênh Hạ chạy tới bên cạnh sóng vai đi bên cạnh cô.
“Chị dâu, sao em trai của chị lớn lên lại đẹp như vậy chứ?” Giọng nói của cô bé rất nhỏ giống như là đang nói một mình.
“Em họ của chị lớn lên rất giống cô của chị, gen của nhà họ Hoa cũng không tệ cho lắm.” Hoa Hiền Phương cười hì hì.
“Anh ấy không phải là người Giang Thành phải không?” Lục Sênh Hạ hỏi.
Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Không phải, thằng bé đến từ thành phố Tinh Không.”
“Thành phố Tinh Không sao, thật là xa, nhưng mà giọng thành phố Tinh Không của anh ấy không nặng.” Lục Sênh Hạ gãi đầu: “Anh ấy học đại học rồi sao?”
“Ừ, sinh viên năm nhất của trường Harvard.” Hoa Hiền Phương gật đầu.
“Thật là giỏi.” Trong đôi mắt to xinh đẹp của Lục Sênh Hạ lấp lánh những vì sao.
Hứa Kiến Quân sờ lên cái cằm nhỏ, nhướng mi nhìn cô bé: “Cô nhỏ, hình như cô đặc biệt cảm thấy hứng thú với cậu họ của cháu.”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Sênh Hạ Khuôn đỏ lên: “Lam gì có, cô chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Đi tới giữa sườn núi mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Lục Sênh Hạ dẫn theo Kiến Quân tìm xác ve sầu ở trong rừng.
Ở dưới những chỗ lá rụng có một chú chim non ríu rít ở trên mặt đất.
Nó không cẩn thận rơi khỏi tổ chim và không thể quay trở về tổ.
“Nguy rồi, nếu như nó không trở về tổ thì sẽ chết mất.”
Lục Sênh Hạ nâng con chim lên.
“Vậy chúng ta nghĩ cách đưa nó về tổ đi?” Hứa Kiến Quân ngẩng đầu lên nhìn thấy một tổ chim non trên chạc cây cao cao, chim nhỏ hẳn là rơi từ trên đó xuống.
“Để chị trèo lên.” Lục Sênh Hạ bỏ chim nhỏ vào trong túi rồi giẫm lên chạc cây trèo lên trên.
“Cô nhỏ cẩn thận một chút.” Hứa Kiến Quân ở phía dưới căn dặn.
Lục Sênh Hạ nhanh chóng bò tới bên cạnh tổ chim rồi móc chim nhỏ từ trong túi ra cẩn thận trọng thả vào trong tổ.
Hoa Hiền Phương đang gọt hoa quả nên không nhìn thấy hành vi nguy hiểm của đứa trẻ.
Hoa Phi và Lâm Đại Dao ở một bên khác chụp ảnh.
Chỉ có Đỗ Chấn Diệp nhìn thấy.
Anh phóng tới dưới thân cây lớn đang muốn căn dặn Lục Sênh Hạ cẩn thận thì Lục Sênh Hạ đã bước hụt.
“Ôi ——” Cô bé hoảng sợ vươn tay muốn bắt nhánh cây nào đó nhưng không bắt được gì, nặng nề rơi xuống giống như rơi tự do.
Đầu óc của cô bé choáng váng, tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ đợi cái chết ập đến.
Cô bé sắp thịt nát xương tan, hồn lìa ở lưng chừng núi.
Sau khi trời đất quay cuồng tất cả đều khôi phục vẻ bình tĩnh.
Cô bé không cảm thấy đau đớn, chỉ có tiếng thét chói tai của Hoa Hiền Phương quanh quẩn ở bên tai.
Cô bé lén lút tạo ra khe hở ở trước mắt, khuôn mặt đẹp trai của Đỗ Chấn Diệp chiếu rọi vào trong mắt của cô bé.
Ánh nắng chiếu xuống trên đỉnh đầu của cậu ta phác hoạ ra một quầng sáng màu vàng, làm cho cậu ta giống như một thiên thần từ trên trời rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...