“Đủ rồi.” Bà cụ đặt tách trà xuống bàn cạch một tiếng, một âm thanh va chạm vang lên một cách rõ ràng và khiến cho cả phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh.
“Cả gia đình đã trở nên nhạy cảm đến như thế từ lúc nào vậy, chỉ một chút nhỏ mà cũng làm ầm lên.
Ngọc Như, Ngọc Thanh đúng là đứa cháu của cô, thế nhưng nơi này là nhà họ Lục thì tất cả mọi chuyện đều phải làm theo quy định của nhà họ Lục.
Nếu như cô muốn làm theo quy tắc của mình thì có thể đưa Ngọc Thanh trở về nhà họ Tư Mã.”
Tư Mã Ngọc Như giống như chịu phải một trận đòn vậy, cô ta có thể nhìn ra được rằng tất cả mọi người đều nghĩ rằng đều là lỗi của cô ta.
Hoa Hiền Phương chính là người có khả năng mê hoặc lòng người và khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy cô chính là một người đúng đắn, khiến cho tất cả mọi người đều đứng về phía cô.
Trước đây cô cũng đuổi mẹ chồng và chị chồng của mình ra khỏi nhà bằng cách này.
“Con chỉ mong rằng Hiền Phương đừng cản trở việc dạy dỗ Ngọc Thanh của con nữa.”
“Tôi đã hỏi Ngọc Thanh về vụ việc này một cách rất rõ ràng rồi, là thằng bé tìm đến Hiền Phương và xin con bé làm món vịt nướng.
Cách làm của Hiền Phương không hề có vấn đề gì, con bé đã làm những chuyện mà một người chủ nên làm.
Sau này con bé cũng sẽ xử lý những loại chuyện này theo ý muốn của mình.
Cô phải nhớ kỹ rằng con bé chính là mợ chủ của nhà họ Lục, cho dù cô là bậc người lớn thì cũng phải tôn trọng cách xử lý của con bé.”
Khi bà cụ nói chuyện vẫn luôn mang theo vẻ mặt lạnh thấu xương nhưng vô cùng nghiêm túc, bà cụ không phải đang bàn bạc với cô ta mà đang ra lệnh khiến cho cô ta phải tuân theo.
Tư Mã Ngọc Như cắn lấy môi dưới, tất cả mọi chuyện mà cô ta đã làm đều là vì muốn cho Lục Vinh Hàn nhìn thấy được sự tài giỏi của Ngọc Thanh và yêu thích Ngọc Thanh.
Vậy mà dường như Hoa Hiền Phương vẫn luôn chống chọi với cô ta và phá hoại kế hoạch của cô ta.
Cô không chỉ mê hoặc người lớn mà còn mê hoặc cả trẻ con, khiến cho chúng nó nghe theo cô tất cả mọi điều và xem một người mẹ ruột như cô ta như một kẻ ác độc vậy.
Bà cụ phạt cô ta phải tự mình suy ngẫm về lỗi sai của mình.
Khi cô ta ra khỏi phòng họp liền đi đến phòng để thăm Lục Sênh Hạ.
Khi Lục Sênh Hạ vừa nhìn thấy cô ta liền quay đầu lại và không thèm để ý đến cô ta.
“Đầu còn đau không?” Tư Mã Ngọc Như hỏi
“Con muốn đi ngủ, mẹ đừng làm phiền con.” Lục Sênh Hạ cảm thấy vô cùng oán giận ở trong lòng mà làu bàu nói.
Vành mắt của Tư Mã Ngọc Như đỏ lên và rơi nước mắt xuống: “Con nghĩ rằng mẹ muốn đánh con sao, mẹ chỉ quá tức giận mà thôi.
Con chính là đứa con gái ruột của mẹ mà lại khiêu khích mẹ giúp người ngoài, con đặt người mẹ ruột này ở đâu trong lòng con vậy?”
Lục Sênh Hạ giật nảy mình lên và nói: “Người ngoài ư? Mẹ xem ai là người ngoài vậy, chị dâu sao? Chị dâu đã trở thành người ngoài ở trong mắt mẹ từ lúc nào vậy?”
“Mẹ biết con thân với Lục Kiến Nghi nhưng mà con đừng quên rằng cậu ta là người nhà vợ cả đấy, con là do mẹ sinh ra, hai người không cùng một mẹ.
Con nên ở bên cạnh mẹ bất cứ lúc nào và phải luôn đứng về phía mẹ có biết không?”
Lục Sênh Hạ không hề nghĩ đến mẹ mình sẽ nói ra những lời như vậy: “Mẹ à, mẹ có biết mẹ đang chia rẽ và gây nên mâu thuẫn cho cả gia đình hay không!”
Trên gương mặt của Tư Mã Ngọc Như hiện lên một vẻ đau thương: “Từ trước đến giờ những mâu thuẫn ở trong gia đình này chưa bao giờ nguôi ngoai cả, chẳng lẽ con nghĩ rằng Y Hạo Phong thật sự có thể trở nên hòa hợp với mẽ sao? Nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn dựa vào việc bản thân mình là vợ cả, dựa vào việc con trai của cô ta là người thừa kế mà lúc nào cũng chèn ép mẹ và âm thầm tranh giành với mẹ.
Nếu như mẹ không cắn răng chịu đựng thì có thể sống sót đến ngày hôm nay sao?”
Lục Sênh Hạ không hề có một tia dao động nào, cô bé vẫn luôn hiểu rất rõ mẹ mình và mẹ lớn chỉ trông có vẻ hòa hợp với nhau ở vẻ bề ngoài mà thôi.
“Đó chính là ân oán thuộc về thế hệ của các người, đừng nên liên lụy đến thế hệ sau.”
Tư Mã Ngọc Như nắm lấy đôi vai của cô bé: “Con có biết cái gì gọi là con giàu vì mẹ hay không? Con tốt thì mẹ mới tốt được, con có hiểu không? Con chính là con gái của mẹ thì phải đứng chung một con đường với mẹ và giúp mẹ đối phó với kẻ thù.
Không thể để cho những người của nhà vợ cả chiếm lấy hết tất cả tài sản của nhà họ Lục được, chúng ta cũng nên có một phần, con phải chiến đấu cùng với mẹ!” Cùng nhau tranh giành giúp đứa con trai Ngọc Thanh của cô ta!
Lục Sênh Hạ nhìn vào cô ta với ánh mắt kỳ lạ, cô bé giống như đang nhìn vào một con người xa lạ chưa từng quen biết vậy: “Có phải mẹ đã điên rồi không, mẹ thật sự là mẹ của con sao?”
“Mẹ không hề điên, mẹ rất tỉnh táo, con là con gái của mẹ thì mẹ chắc chắn phải suy nghĩ cho tương lai của con, cho dù mẹ nghĩ điều gì hay làm việc gì đều vì con đấy.” Tư Mã Ngọc Như nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Cô ta nhất định phải lừa gạt cô nhóc này và khiến cho cô bé hoàn toàn có cùng ý nghĩ giống như mình, như vậy mới có thể giúp đỡ cho đứa con trai của cô ta.
Lục Sênh Hạ hất tay của cô ta ra và nói: “Nếu như mẹ muốn tốt cho con thì hãy sớm buông bỏ những suy nghĩ này đi, nếu không thì con sẽ đi nói cho bố biết đấy.”
Tư Mã Ngọc Như nổi giận và nói: “Con đi đi, đi nói cho bố con biết đi và để cho ông ấy đuổi mẹ đi.
Con hãy xem thử những người của nhà vợ cả có còn đối xử tốt với con nếu không còn mẹ nữa hay không.”
“Dù cho có mẹ hay không thì con cũng là con gái của nhà họ Lục.
Mẹ hãy nói thật cho con biết có phải cậu đã tẩy não mẹ rồi hay không, cậu đã mất Mã Thị nên liền có ý đồ vào nhà họ Lục của chúng con à?” Lục Sênh Hạ cảm thấy một cơn gió lạnh chảy dọc từ sống lưng, rõ ràng mẹ của cô bé là một người rất hiền dịu và tốt bụng, là một người rất hiểu lý lẽ, mẹ của cô không nên có dáng vẻ như thế này!
“Chuyện này không hề liên quan đến cậu của con, mẹ ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy không những không thể chuyển biến tốt đẹp mà còn bị cướp mất quyền sinh con trai, có có biết trong lòng của mẹ cảm thấy đau đớn đến mức nào hay không?” Tư Mã Ngọc Như nói với giọng điệu tràn đầy sự oán giận.
Lục Sênh Hạ chế nhạo mà cười lên một tiếng: “Bà nội không cho mẹ sinh con trai chính là quyết định chính xác nhất đấy, bây giờ không có con trai thì mẹ đã muốn tranh giành tài sản rồi, nếu như có con trai thì không biết mẹ sẽ trở nên như thế nào nữa?”
Tư Mã Ngọc Như nổi cơn tanh bành và nói: “Rốt cuộc con có phải do mẹ sinh ra hay không vậy?”
Lục Sênh Hạ đỡ lấy cái trán đang bị thương và nói: “Bây giờ con cũng cảm thấy rất nghi ngờ đấy, con không hề giống với mẹ con một chút nào, có phải con đã bị ma quỷ ám rồi hay không?”
Tư Mã Ngọc Như hít sâu một hơi và kiềm chế lửa giận lại: “Được rồi, mẹ không nhiều lời với con nữa, con hãy tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.
Nếu như con còn muốn đứng về phía người của nhà vợ cả thì đừng làm con gái của mẹ nữa.”
“Không làm thì không làm, con chỉ muốn là đứa con gái của nhà họ Lục thôi.” Lục Sênh Hạ kéo lấy tấm chăn và che kín đầu lại, tuy rằng cô bé bị đụng đầu thế nhưng đầu óc của cô bé vẫn rất tỉnh táo, mẹ mình đã làm ra những chuyện xấu xa không được lòng người thì cô bé chắc chắn sẽ không vào cùng một giuộc với cô ta, nếu không thì cô bé sẽ mất đi anh hai, mất đi chị dâu và mất đi Kiến Quân, mất đi sự yêu thương của tất cả mọi người.
Vào buổi tối, Hoa Hiền Phương đã ngồi ở bên cửa sổ rất lâu.
Cô không hiểu vì sao Tư Mã Ngọc Như lại trở nên như vậy.
Lục Kiến Nghi bước tới và quàng lấy đôi vai của cô: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, chuyện này không phải là lỗi của em.”
“Mẹ nhỏ đã thay đổi rồi, cô ta đã không còn muốn làm loại người của trước đây nữa.” Cô như đang suy nghĩ đến điều gì và nói.
“Có lẽ thật sự đến thời kỳ mãn kinh nên cả người cô ta càng ngày càng trở nên nhạy cảm thôi.” Lục Kiến Nghi nhún vai và nói với giọng điệu trầm thấp.
“Sau này em nên làm gì đây?” Cô khẽ cau mày lại và hiện lên một tia lo lắng giống như bị bao phủ bởi một làn sương mỏng.
“Hãy làm những chuyện mà em nên làm, không cần phải lo lắng về cô ta quá nhiều.” Lục Kiến Nghi an ủi.
Cô cầm lấy ly sữa bò ở trên bàn và uống một ngụm: “Em nghe nói rằng gần đây bố đều qua đêm ở trong phòng của mẹ, mẹ nhỏ sẽ không vì cảm nhận được sự lạnh nhạt nên mới trút giận lên người em đấy chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...