“Cậu đừng có nói với mẹ của cháu nhé, hôm nay mẹ rất là bận, có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, tôi không muốn mẹ mình lo lắng.” Hứa Kiến Quân bổ sung thêm một câu.
Rất nhanh Hoa Phi đã đến nơi rồi.
“Kiến Quân, bụng cháu còn đau không?”
“Không đau nữa rồi, sau khi giải quyết nỗi buồn ở nhà của chị, thì đã không đau nữa.” Hứa Kiến Quân cười toe toét.
Mẹ nói trẻ con không được nói dối, nhưng mà vì chú Ngọc Thanh, chỉ có thể làm đưa trẻ không ngoan một lần.
Hoa Phi thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là bị chút táo bón thôi.
“Cậu ơi, cháu không muốn tham gia bữa tiệc nữa, cháu có thể đến chỗ cậu chơi không?” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Hoa Phi.
“Được chứ.” Hoa Phi gật đầu.
Hứa Kiến Quân nắm lấy tay của Tư Mã Ngọc Thanh: “Đây là chị gái mà cháu mới quen, cháu muốn mời chị ấy cũng đi, có được không ạ?”
Hoa Phi xoa đầu cậu bé: “Vậy trước tiên phải hỏi xem, bố mẹ của bạn mới có đồng ý hay không.”
“Vừa rồi chị ấy đã gọi điện thoại cho bố mẹ của mình rồi, họ cũng đồng ý rồi.”
Lục Sênh Hạ vội vàng nói.
Nghe thấy cô bé nói như thế, Hoa Phi không có phản đối: “Sênh Hạ, có muốn cùng đi chung luôn không?”
Lục Sênh Hạ xua tay: “Dạ không đi đâu, em còn phải vui chơi cùng bạn học ở đây nữa.”.
truyện kiếm hiệp hay
Hoa Phi dẫn hai đứa trẻ rời đi.
Quay về đến nhà, Tư Mã Ngọc Thanh ngồi phịch xuống ghế sô pha, tháo tóc giả trên đầu xuống: “Cái thứ này đổi nóng quá, tóc của mình cũng sắp bốc hỏa rồi.”
Hoa Phi bị dọa nhảy cẫng lên, bị sặc lại một cái, ho hết mấy tiếng mới thở đều lại.
Anh ta cầm khăn giấy ướt, lau đi lớp trang điểm trên mặt của Tư Mã Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, sao lại là em? Hai người đang chơi trò gì thế?”
Hứa Kiến Quân lắc lư cái đầu nhỏ nói: “Cậu ơi, chú NgọcThanh bỏ nhà ra đi, nhưng lại không có chỗ để đi, muốn ở lại chỗ chú vài ngày.”
Tư Mã Ngọc Thanh ngượng ngùng cười một cái: “Anh rể, anh yên tâm đi, em có thể tự chăm sóc cho mình, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu.”
Hoa Phi đỡ trán mồ hôi cũng đỗ ra: “Bỏ nhà ra đi? Chuyện này không đùa được đâu, để anh lập tức gọi cho nhà họ Lục.”
Tư Mã Ngọc Thanh kéo cánh tay anh ta lại, trên mặt tràn đầy năn nỉ nói: “Anh rể, anh ngàn vạn lần đừng gọi điện thoại, em khó khăn lắm mới trốn ra được.”
Hứa Kiến Quân gật đầu như con gà mổ thốc: “Đúng đó đúng đó, bọn cháu đã suy nghĩ cả một đêm mới nghĩ ra kế hoặc hoàn mỹ này.”
Hoa Phi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Cho nên đau bụng là giả, muốn gạt đi qua đó mới là thật, có đúng không?”
Hứa Kiến Quân lè đầu lưỡi nhỏ ra: “Cậu ơi, cháu biết trẻ con nói dối là không tốt, nhưng mà chú Ngọc Thanh rất đáng thương, mỗi ngày đều bị bà nội nhỏ ngược đãi, ngay cả thịt cũng không có mà ăn.”
Vừa đúng lúc cậu bé nói đến đây, bụng của Tư Mã Ngọc Thanh ọc ọc kêu lên.
Cậu ấy xoa xoa bụng mình, bộ dạng rất khó chịu nói: “Anh rể, em đói rồi, em còn chưa có ăn sáng đó.”
Hoa Phi than thở một hơi: “Được rồi, ăn cơm trước đã, em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn bữa tiệc bò bít tết lớn.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.
Hoa Phi lấy điện thoại ra gọi đồ ăn nhanh.
Đồ ăn vừa mang đến, cậu ấy ăn như con hổ đói, giống như là dân tị nạn ở Châu phi bị đói mấy ngày rồi mấy đêm rồi.
Hoa Phi vội vàng rót cho cậu một ly nước ép trái cây: “Từ từ ăn thôi, coi chừng bị nghẹn đó.”
“Bò bít tết thật là ngon, mỗi ngày em đều chỉ được ăn cỏ, sắp biến thành một con dê rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh vừa nhai vừa nói ra những câu nói không rõ ràng.
Hoa Phi thở phù một tiếng: “Tại sao mỗi ngày em đều phải ăn cỏ?”
“Cô nói em quá mập rồi, muốn em giảm cân, không cho em ăn thịt, cũng không cho em ăn đồ ngọt.” Tư Mã Ngọc Thanh làm một bộ dạng đáng thương.
Hoa Phi nhíu mày lại: “Em vẫn còn là trẻ con, không phải là người lớn, dù cho có muốn giảm cân, cũng cần phải cân bằng dinh dưỡng, làm sao có thể không được ăn thịt.”
Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Chị gái xinh đẹp cũng nói như thế, nhưng một chút cũng không nghe, kiểu như cô bị Hitler nhập vào người vậy, trở nên đáng sợ và độc tài rồi.”
Hứa Kiến Quân uống một hớp nước ép trái cây, giọng điệu trẻ con tức tối nói: “Cậu ơi, cậu để cho chủ Ngọc Thanh ở lại đây nhé, nếu chú ấy quay về lại phải ăn cỏ, hơn nữa từ sáng đến tối cũng đều phải học, cũng không được chơi đùa với bọn cháu.”
“Sáng em phải học Olympic Toán học và Số học tính nhẩm, buổi trưa phải học tiếng pháp và thư pháp, buổi tối phải học cờ tướng quốc tế.
Kỳ nghỉ hè toàn bộ đều phải học đến ngu luôn.” Mã Tư Ngọc Thanh than thở nói: “Cô nhất định là bị điên rồi, em muốn học nấu ăn, cô liên chửi em không có tiền đồ, chẳng lẽ mỗi ngày học những thứ kỳ cụ cổ quái đó và những đề số học thì có thể có tiền đồ sao?”
Hoa Phi xoa xoa cái đầu nhỏ: “Cô của em là mong em trở thành rồng, chỉ là quá nôn nóng.
Em bỏ nhà ra đi như thế, cô em không tìm được em, sẽ rất lo lắng đó.”
“Em có để lại lời nhắn rồi, nói cho cô em biết rồi, em sẽ ở nhà bạn học chơi vài ngày, cô không cần tìm em.” Tư Mã Ngọc Thanh bộ dạng rất nghiêm túc nói.
Đúng lúc này, Tư Mã Ngọc Như đã phát hiện ra cháu trai không thấy đâu, đang phái người đi khắp nơi tìm kiếm.
Bảo vệ kiểm tra camera, lại không nhìn thấy Tư Mã Ngọc Thanh đi ra khỏi cửa lớn.
Hệ thống camera nhà họ Lục là xoay 360 độ không góc chết, nhưng Lục Sênh Hạ có cách, khiến cho bọn họ biến mất khỏi camera.
Cô bé làm rất điêu luyện, nhưng cũng không trốn khỏi hỏa nhãn kim tinh của Lục Kiến Nghi.
Dù sao những kiến thức hacker của Kiến Quân đều là học được từ Lục Kiến Nghi.
Nhưng sắc mặt của Lục Kiến Nghi không chút thay đổi, cũng không nói một lời nào.
Buổi chiều Lục Sênh Hạ quay về, cô bé phải hiểu được tình hình trong nhà, mới có thể suy nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Tất cả bảo vệ đều tìm kiếm bên trong bên ngoài hét mấy lần, Tư Mã Ngọc Như lại phái người, đi đến từng nhà bạn học của Tư Mã Ngọc Thanh tìm kiếm.
Lục Kiến Nghi gọi Lục Sênh Hạ đi vào phòng làm việc.
“Không phải em đã dẫn Kiến Quân ra ngoài rồi sao? Sao lại một mình quay về?”
“Thằng bé đi qua chỗ của anh Phi chơi rồi, bảo vệ không có nói cho anh biết sao?” Lục Sênh Hạ điều chỉnh giọng điệu không đếm xỉa không quan tâm nói.
“Còn không phải một đi qua đó, mà dẫn theo một người bạn đúng không?” Lục Kiến Nghi đôi mắt thâm thúy trong suốt lạnh như băng sắc bén nhìn qua.
Lục Sênh Hạ gần như ý thức được liền rủ mí mắt xuống che đôi mắt lấp lánh của mình bằng hàng mi dài dày, sợ rằng bí mật nhỏ của mình sẽ bị anh trai phát hiện.
“Là một người bạn trong buổi tiệc của em.” Cô bé hời hợt nói.
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi sắc bén quét nhìn cô bé: “Cái gan càng ngày càng lớn rồi, lại còn dám giở trò trên camera, em cho là camera không thể khôi phục lại nguyên trạng của nó hay sao?”
Lục Sênh Hạ rung lên.
Khỉ con có lợi hại đến đâu, cũng không thể thoát được bàn tay năm ngón của phật tổ.
“Bị anh phát hiện ra rồi.”
Lục Kiến Nghi đưa bàn tay lớn ra, xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Cho em một cơ hội thành thật kể hết mọi chuyện ra.”
Lục Sênh Hạ bặm môi lại, chỉ có thể một năm một mười kể lại hết cho anh biết.
“Anh muốn nói tố cáo em với mẹ có đúng không?”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Anh đã từng nói, sẽ không can thiệp vào quá nhiều chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh, họa do các em gây ra, tự mình đi xử lý.”
Cái miệng nhỏ của Lục Sênh Hạ nở ra một nụ cười, đại ca đúng thật là ủng hộ tinh thần.
Cô bé vừa rời khỏi đã gặp ngày Hoa Hiền Phương, cô đang chuẩn bị đi đến chỗ của em trai để đón Kiến Quân.
Lục Sênh Hạ kéo cánh tay cô lại: “Chị Dâu, anh Phi sẽ đưa Kiến Quân quay về đây mà, chị không cần đi đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...