“”Mặc dù Hoa Hiền Phương đã che lại mắt bọn trẻ, nhưng Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân vẫn là nhìn thấy.
Hứa Kiến Quân kêu lên tiếng “Oa” liền đã khóc: “Mẹ ơi, bọn người xấu đã làm hại cái tai của chú Ngọc Thanh, chú Ngọc Thanh chảy rất nhiều máu, khẳng định là rất đau, chú ấy sẽ chết sao, ô…Con không muốn chú Ngọc Thanh chết đâu, mọi người mau nghĩ cách cứu chú ấy ra đi.”
“Em muốn đi tìm bố, đem bọn người xấu đã ức hiếp Ngọc Thanh đều giết chết hết.” Lục Sênh Hạ vừa chạy vừa khóc đi vào trong gọi điện cho Lục Vinh Hàn.
Những người hầu đã đỡ Tư Mã Ngọc Như trở về phòng, quản gia dì Mai vỗ vỗ khuôn mặt của Tư Mã Ngọc Như, cô ta mới tỉnh lại.
“Chị, chị mau kêu anh rể đem tiền đi chuộc Ngọc Thanh về đi, bọn chúng đều là những người liều mạng, lần này là cái tai, lần sau không biết sẽ hại ở đâu nữa.”
Tư Mã Ngọc Như vừ khóc vừa nói: “Anh rể của cậu nói rồi, chỉ cần cậu đem thế chấp cổ phần Mã Thị cho ông ấy, ông ấy lập tức đưa tiền cho cậu, đừng do dự nữa, cứu Ngọc Thanh quan trọng hơn.”
Tư Mã Minh Thịnh cong môi: “Chị, hiện tại em chỉ có số cổ phần của Mã Thị đó thôi, em còn dựa vào nó để trở mình, thế chấp cho anh rể, sau này em ăn không khí sao? Hơn nữa, Ngọc Thanh lại không phải là…”
Lời cậu ta còn chưa nói xong liền bị Tư Mã Ngọc Như đánh một cái tát qua: “Cậu im miệng cho tôi, cậu vậy mà vì chút cổ phần nát đó mà nói những lời này, Mã Thị đều xong đời rồi, cậu chiếm chút cổ phần nát đó có lợi ích gì, cuối cùng cũng phải dựa vào Lục Thị thôi.”
“Mã Thị chỉ là nhất thời gặp chút nguy cơ, có công ty nào không gặp qua nguy cơ thế này chứ, qua đoạn thời gian sẽ tốt thôi.” Tư Mã Minh Thịnh vốn không lo lắng, điều cậu ta thấy, hiện tại đây là thời gian thích hợp nhất ép ông Mã giao cổ phần ra.
Nếu không phải vợ chồng Mã Ngọc Linh nửa đường chém giết, đâm cậu ta một dao, Mã Thị đã sớm nằm trong tay cậu ta rồi.
Tư Mã Ngọc Như thất vọng, không ngờ em trai ruột của mình, vậy mà vì lợi ích, mất hết tính người.
“Được, cậu đã không lo cho an nguy của Ngọc Thanh, vậy sau này cậu đừng hi vọng tôi sẽ giúp cậu, cứ chờ tự sinh tự diệt đi.”
Tư Mã Minh Thịnh nhún vai, cất giọng khuyên nhủ: “Chị à, đừng có bực bội với em như vậy, vẫn là mau chóng nghĩ cách để anh rể lấy tiền ra chuộc Ngọc Thanh về đi, cũng chỉ hai tỷ USD mà thôi, đối với anh rể mà nói là chuyện không đáng kể.
Nếu như chậm trễ, đối phương mà giết con tin vậy thì hỏng rồi.”
Tư Mã Ngọc Như nghĩ đến cái tai dính đầy máu đó, tim đập thình thịch, lúc này, khẳng định Ngọc Thanh đang ở nơi nào đó bị bọn chúng tra tấn, vừa đói vừa lạnh.
Đây không phải là muốn mạng của cô ta sao?
“Nhất định là Mã Ngọc Linh làm, hôm nay tôi cùng Trúc Mai đi tìm cô ta tính sổ, cô ta đã tức giận, nên cắt đứt lỗ tai của Ngọc Thanh, đến trả thù chúng ta.”
Trong mắt Tư Mã Minh Thịnh lóe lên một tia lạnh lùng kỳ lạ: “Em cũng nghĩ là hai vợ chồng họ làm ra, nếu như có cách để anh rể giết hai vợ chồng bọn họ, thì sẽ không có ai uy hiếp được địa vị của chúng ta trong Mã Thị nữa.”
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như giận dữ cuộn trào: “Đợi tôi cứu được Ngọc Thanh trở về, nhất định sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết.”
Dưới lầu, Lục Kiến Nghi nhận được điện thoại của Hoa Hiền Phương, đã để Hùng Văn đem cái tai dính đầy màu đó đem về điều tra.
Lục Vinh Hàn trở về có chút muộn, Tư Mã Ngọc Như gọi vô số lần để thúc giục ông ấy quay về.
“Vinh Hàn, bọn bắt cóc đã cắt đứt một cái tai của Ngọc Thanh, bọn chúng đã điên rồi, ông mau chóng đem tiền đi chuộc nó về đi, coi như tôi xin ông.
Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, tôi cũng muốn không sống nữa.” Cô ta khóc đến thương tâm, hai mắt sưng lên như quả óc chó.
Lục Kiến Nghi đi tới: “Lúc nãy bên giám định có gọi điện tới, nói cái tai không phải của Ngọc Thanh, nhóm máu của Tư Mã Ngọc Thanh là AB, mà máu ở trên cái tai ấy lại là nhóm máu A.”
“Không phải của Ngọc Thanh?” Tiếng khóc của Tư Mã Ngọc Như đột nhiên ngừng lại.
“Bây giờ cô yên tâm rồi chứ? “ Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ta: “Ngày mai tôi phải đến Mỹ Khâu, có chuyện gì cứ nói với Tommy, cậu ta sẽ giúp cô giải quyết.”
Tommy là trợ lý của Lục Vinh Hàn, hiển nhiên là ông ấy cố tình tránh mặt, ông ấy muốn xem xem Tư Mã Minh Thịnh có thể giở trò gì.
Tư Mã Ngọc Như nhảy dựng lên, vươn tay túm lấy tay áo của ông ấy: “Cho dù cái tai đó không phải của Ngọc Thanh, nhưng hiện tại cậu ta vẫn đang nằm trong tay của bọn cướp, anh làm sao có thể không lo chứ? Anh muốn ra nước ngoài cũng được, trước đưa tiền cho em, em tự mình đi chuộc Ngọc Thanh.”
“Nghe nói Tư Mã Minh Thịnh hôm nay có đến đây, vẻ mặt rất bình tĩnh, cậu ta cũng không lo lắng, cô có gì lo lắng chứ.
Kẻ bắt cóc không được lợi ích gì, tự nhiên sẽ đưa nó trở về.” Lục Vinh Hàn chậm rãi nói.
Tư Mã Ngọc Như máu dồn lên não: “Nếu như là con trai anh, anh có thể bình tĩnh như thế này không, mặc kệ như vậy sao?”
Lời này tựa hồ chọc giận Lục Vinh Hàn: “Con gái ruột của tôi vẫn đang sống ở bên ngoài, sống chết còn chưa rõ.” Nói xong, ông ấy hất tay một cái trực tiếp đi thẳng lên lầu.
Tư Mã Ngọc Như ngã ngồi trên ghế sô pha, nước mắt tuôn rơi.
Cô ta phát hiện, Lục Vinh Hàn thay đổi rồi, trở nên nóng nảy hơn.
Hoa Hiền Phương lén liếc mắt một cái.
Mặc dù bố không có nhắc tới chuyện của chị hai, nhưng trong lòng ông ấy có quan tâm, bị lừa nhiều năm như vậy, sao có thể không có oán hận cơ chứ?.
Đam Mỹ Hài
Trong thời gian này, ông ấy đối với mẹ dịu dàng hơn nhiều, chắc là bởi vì cảm thấy tội lỗi.
Trở về phòng, cô vội vàng hỏi Lục Kiến Nghi: “Cái tai đó thực sự không phải của Ngọc Thanh sao?”
Lục Kiến Nghi chế nhạo: “Tư Mã Minh Thịnh sao nỡ xuống tay cơ chứ? Cậu ta chỉ muốn hù dọa mẹ nhỏ.”
“Anh xác định là Tư Mã Minh Thịnh tự biên tự diễn, không phải vợ chồng Mã Ngọc Linh muốn đả kích mà làm ra?” Hoa Hiền Phương hơi nhướng mày.
Lục Kiến Nghi lắc lắc ngón trỏ: “Bọn họ sao có thể ngốc như vậy được? Làm như vậy đồng nghĩa việc làm chuyện vô ích, một chút lợi ích cũng không có.”
Hoa Hiền Phương dựa vào ghế sô pha, nếu thật là vậy, cô không cần bận tâm đến an nguy của Tư Mã Ngọc Thanh rồi.
Xảo trá không đến chốn, Tư Mã Minh Thịnh tự nhiên sẽ thả con trai ra.
“Tiêu hết hai tỷ USD, Tư Mã Minh Thịnh sợ là đau lòng thấu tâm can, cho nên nghĩ cách lấy lại số tiền đó.
Nhưng mà cậu ta tại sao không tìm ông Mã, mà đến tìm Mẹ nhỏ? Ông Mã tốt xấu gì cũng là ông ngoại của Ngọc Thanh, Mẹ nhỏ chỉ là một người cô thôi, hơn nữa, ông Mã gia tài bạc triệu, bỏ ra hai tỷ USD là chuyện dễ dàng.
mẹ nhỏ lại không có nhiều tiền, cô ta còn đến chỗ của ba.”
Lục Kiến Nghi đôi mắt đen như băng lóe lên: “Điều này tôi cũng không rõ, bất kể cậu ta có tính toán gì, cuối cùng sẽ không thành công.”
Hoa Hiền Phương cau mày, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Trời sinh ác độc thì tha thứ, tự chuốc họa vào thân thì không thể sống.
Loại người chỉ biết đến tiền và lợi ích không màng đến tình thân đều không thể tha, nên để cậu ta hai bàn tay trắng.”
“Yên tâm, cậu ta gây sức ép không được bao lâu đâu.” Ánh mắt Lục Kiến Nghi xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rơi xuống bên ngoài, ánh mắt dần dần tối sầm lại, như bị màn đêm vấy bẩn.
Sáng hôm sau, Hoa Hiền Phương và Bà Lục đẩy xe trẻ con đi dạo trong khu vườn.
Hôm nay Bà Lục cảm thấy sảng, bởi vì tối qua Lục Vinh Hàn qua đêm ở chỗ của bà.
“Hiền Phương, cô có cảm thấy Tư Mã Ngọc Như có chút kỳ quái không?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...