“Vì sao?” Cô nhướng mày.
“Thẻ thành viên của Tày được gắn tám con chíp mã hóa, mật mã ngẫu nhiên, mỗi ngày đều sẽ thay đổi, cho dù là hacker tài giỏi nhất cũng không phá giải được.” Lục Kiến Nghi trầm giọng nói.
Hoa Hiền Phương càng thêm hoang mang, nói như vậy, trừ khi là đối phương lén trộm thẻ của Tần Nhân Thiên, nếu không sẽ không thể lừa qua cửa được.
Nhưng nếu Tần Nhân Thiên không có thẻ, thì chính anh ta cũng không thể đi vào được.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lục Kiến Nghi búng lên cái trán của cô: “Em hỏi chuyện này làm gì? Lại phát hiện ra bí mật gì của Tần Nhân Thiên sao?”
Cô cầm cái ly trên bàn trà lên, uống một ngụm nước, mới thong thả nói: “Người em và Tiểu Quân nhìn thấy ở trên đường kia rất có thể không phải là Tần Nhân Thiên thật.”
Lục Kiến Nghi chấn động: “Không phải anh ta, thì là ai?”
“Em cũng muốn biết.” Cô sờ sờ cằm: “Hôm nay ăn sinh nhật bà nội Thời, em và Tiểu Quân đi chúc thọ bà ấy, ăn cơm xong, trên đường trở về em bị kẹt xe, nhìn thấy Tần Nhân Thiên ở trong xe, anh ta lái xe ngược đường với hai mẹ con em, đây là việc không có khả năng.
Em nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta, thì anh ta nói đang ở nhà xem côn khúc với bà nội.”
Một tí sáng lạnh lẽo cực kỳ sắc bén hiện lên trong đáy mắt Lục Kiến Nghi: “Sau đó em lập tức đi theo theo dõi?”
“Ừm, em nhìn thấy anh ta lái xe vào câu lạc bộ Tày.
Em muốn theo vào đó, nhưng mà em không có thẻ thành viên.
Vốn dĩ em muốn gọi điện thoại cho anh, để anh tới đó đưa em vào, không ngờ lại gặp Hứa Nhã Thanh, nên em đã theo anh ta vào trong đó.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói hết, rồi lại nói tiếp: “Chúng em ở trong đó tìm rất lâu cũng không nhìn thấy Tần Nhân Thiên, nên tới ghế ngồi, sau khi ngồi một lúc lâu, anh ta mới đi vào.
Anh ta nói anh ta vừa mới đến, chứng tỏ là người trước đó không phải anh ta, nhưng mà nếu không phải anh ta, thì người kia đi vào bằng cách nào chứ?”
Trong đầu cô đầy nghi vấn.
Lục Kiến Nghi im lặng một hồi, rồi trầm thấp nói: “Chúc thọ ở nhà bà Thời với em, và gặp ở câu lạc bộ Tày, là cùng một nhân cách sao?”
“Không phải, ở nhà bà nội Thời là nhân cách thứ hai, gặp ở câu lạc bộ Tày là nhân cách chính.” Cô nghiêm túc nói.
Lục Kiến Nghi hơi hơi híp mắt lại, đôi mắt trông vô cùng thâm trầm, giống như giếng cổ ngàn năm sâu không thấy đáy, anh giơ tay lên, xoa xoa đầu cô: “Chuyện này giao cho anh điều tra, anh cũng muốn xem xem, trong đó có bí mật kinh thiên động địa gì.”
Hoa Hiền Phương gật đầu một cái: “Nếu như thật sự có người giả mạo anh ta, nhất định phải bắt được anh ta, nếu không anh ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Lục Kiến Nghi cũng không nghĩ như vậy, ở trong suy nghĩ của anh, Tần Nhân Thiên vốn chính là một điều bí ẩn, bảy năm trước, giữa anh ta và Thời Thạch nhất định có che giấu một bí mật nào đó mà anh không biết.
Ngày hôm sau, Hoa Hiền Phương hẹn Lâm Đại Dao đi uống trà trưa, không ngờ lại gặp Mộ Dung Cẩm Lý và Kiều An ở cửa.
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, trên mặt Kiều An hiện lên một ánh sáng nham hiểm hung ác.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu đều có thể gặp được tình địch của cậu.” Mộ Dung Cẩm Lý âm dương quái khí nói.
Kiều An cong khóe môi một chút, cười như không cười: “Cô nói sai rồi, mợ chủ Lục cũng không phải là tình địch của tôi, là tình địch của cô.”
Lâm Đại Dao ôm cánh tay Hoa Hiền Phương: “Chị, hôm nay không khí ở đây không tốt, chúng ta nên đổi tiệm khác thôi?”
Hoa Hiền Phương hơi hơi mỉm cười, bình thản nói: “Không sao, cũng sẽ không ngồi cùng nhau.”
Hai cô cố tình ngồi ở một chỗ cách xa Mộ Dung Cẩm Lý và Kiều An nhất, không ngờ người ta lại cố tình muốn ngồi ở bên cạnh hai cô, làm chướng mắt hai cô.
Lâm Đại Dao có chút bực bội, tức giận liếc nhìn bọn họ một cái: “Bây giờ tình nhân đều càn rỡ như vậy sao?”
Mộ Dung Cẩm Lý hung thần ác sát trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Tôi quen Nhã Thanh sớm hơn Hoa Hiền Phương nhiều, Kiều An cũng quen Lục Kiến Nghi trước cô ta, ai là tình nhân, vừa nhìn là biết ngay.”
Hoa Hiền Phương cực kỳ bình tĩnh, bưng tách trà trong tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc tách trà, thong thả ung dung nói: “Đại Dao, em nói sai rồi, bọn họ thật sự không phải tình nhân, chỉ là tương tư đơn phương mà thôi.”
Lâm Đại Dao bụm miệng, phối hợp với cô vô cùng ăn ý: “Em sai rồi, chị, tốt xấu gì tình nhân cũng là người chen chân thành công, hai bọn họ không có khả năng thành công, chỉ có thể động mồm mép một chút, xả giận một chút mà thôi.” Gương mặt Mộ Dung Cẩm Lý trắng bệch: “Tôi là người phụ nữ Nhã Thanh yêu nhất, Hoa Hiền Phương cũng chỉ là khách qua đường mà thôi, rất nhanh thôi, tôi sẽ kết hôn với Nhã Thanh, trở thành người mẹ mới của Hứa Kiến Quân.”
Hoa Hiền Phương chậm rì rì uống một ngụm trà, nếu cô ta vẫn giống như trước kia, chưa xảy ra nhiều thay đổi, Hứa Nhã Thanh vẫn đón nhận cô ta một lần nữa.
Nhưng quá khứ của cô ta quá đen tối, đừng nói là nhà giàu, cho dù là người bình thường cũng chưa chắc có thể đón nhận cô.
Mẹ Hứa có huyết thống hoàng gia nước ngoài, trông thì dịu dàng, thật ra rất hung ác, bà ta tuyệt đối sẽ không để cho tình nhân của một tên trùm ma túy lớn trở thành con dâu của mình.
“Cô Mộ Dung, lý tưởng là đầy đặn, hiện thực là thì khó khăn, làm người vẫn phải thực tế một chút.
Nhưng mà, việc riêng của cô tôi không quan tâm, cũng sẽ không hỏi đến, chỉ cần không cần chọc tới tôi là được.”
Trong mắt Mộ Dung Cẩm Lý hiện lên một tia ánh sáng quỷ quyệt, khuất cà phê trong lu một chút, dùng một loại giọng nói không quan tâm nói: “Kiều An, con của cậu thật xinh đẹp, giống cậu, cũng giống Lục Kiến Nghi.”
Kiều An ngó cô ta một cái: “Cô đừng nói bậy.”
Mộ Dung Cẩm Lý cười ha ha: “Toàn bộ người của thành phố Long Minh đều biết chúng nó là con trai của cô và Lục Kiến Nghi, không cần lại che che giấu giấu, nên mau nghĩ cách cho bọn trẻ nhận tổ quy tông, không chừng còn có thể trở thành người thừa kế nhà họ Lục nữa ấy.”
Cô ta cố ý nói như vậy, chính là muốn kích thích Hoa Hiền Phương, đả kích cô.
Lâm Đại Dao nắm chặt nắm tay, muốn đánh người: “Cô đúng là miệng chó không thể phun ra ngà voi, chân tướng đã sớm bày ra trước mặt, bọn trẻ là con của cô ta và Finn, Finn cũng thừa nhận trước mặt anh rể tôi.
Anh rể tôi trừng phạt anh ta, điều anh ta ra nước ngoài.
Cô còn muốn hắt bát nước lên trên người anh rể tôi, đúng là ý đồ đáng chết.
loại phụ nữ không sợ thiên hạ không loạn như cô, khó trách anh Hứa lại không vừa mắt cô, người không lương thiện, sẽ không ai thích.”
Cơ mặt Kiều An co rút lại, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cực kỳ giận dữ: “Con của tôi không phải của Finn, không có một chút liên quan gì tới Finn.
Đây chính là quỷ kế của Hoa Hiền Phương, muốn bố của con tôi không nhận chúng nó.
Vì bảo vệ con tôi, tôi chỉ có thể liều mạng, không ai có thể ngăn cản chúng nó nhận tổ quy tông.”
Cô ta cực kỳ kích động, chỉ chưa nói thẳng ra bố của bọn trẻ là Lục Kiến Nghi.
Hoa Hiền Phương không thay đổi sắc mặt, dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn cô ta: “Nếu tôi là cô, thì sẽ khiêm tốn một chút, miễn cho đến lúc đó không như mình tưởng tượng, bị vả mặt.”
Lâm Đại Dao lấy một miếng bánh nướng xốp cho cô: “Có một loại bệnh tên là bệnh trầm cảm sau khi sinh, em cảm thấy cô Kiều An, sợ là mắc loại bệnh này.”
Hoa Hiền Phương cười cười xua xua tay: “Đứa bé cũng không phải do cô ta sinh, cô ta mắc bệnh trầm cảm sau khi sinh ở đâu chứ.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...