Hứa Nhã Thanh không cho là như vậy cười cười: “Vậy thì không phải là chuyện rất đơn giản sao?”
“Nếu muốn phẫu thuật cho giống người nào đó như đúc thì sao, ví dụ như anh hoặc là em?” Hoa Hiền Phương đè thấp âm thanh nói.
Hứa Nhã Thanh lắc lắc ngón tay: “Đây là việc nằm ngoài yêu cầu hợp lý, trước tiên không nói kỹ thuật thẩm mỹ hàng đâu bây giờ có thể đạt được điều này hay không, cho dù có thể, muốn phẫu thuật thành người khác, chắc chắn là trái pháp luật.
Điểm mấu chốt của câu lạc bộ là tới gần ranh giới pháp luật, nhưng đi tiếp lên trên là điều không thể nào.
Nếu muốn phẫu thuật thành anh thì lại càng không thể.
Anh chính là người trong ban giám đốc, muốn phẫu thuật thành anh, vậy không phải là muốn tìm chết sao?”
“Cho nên muốn phẫu thuật thành ban giám đốc là điều không có khả năng?” Hoa Hiền Phương chớp chớp mắt, một chút sắc bén từ đáy mắt yên lặng hiện lên.
Hứa Nhã Thanh vươn tay xoa xoa đầu cô: “Vì sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này?”
“Chỉ tùy tiện hỏi một chút, anh nói xem dựa theo kỹ thuật phẫu thuật của bây giờ, có thể phẫu thuật một người giống như đúc với một người khác không?”
Đẹp như tôi và cô, chỉ sợ kỹ thuật phẫu thuật bây giờ chưa được.” Hứa Nhã Thanh cười nói.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm trà, theo cách nói này, đối phương muốn phẫu thuật thành người giống như đúc Tần Nhân Thiên, không có khả năng thông qua câu lạc bộ Tày.
Hai người ngồi một lúc lâu, thì nhìn thấy Tần Nhân Thiên đi đến.
thần kinh Hoa Hiền Phương căng lên một chút, lập tức đứng lên, cuối cùng cũng chờ được tên giả mạo này.
“Anh, lúc trước ở bên ngoài nhìn thấy anh đi vào, em còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi chứ, không ngờ lại thật sự là anh.” Cô cố ý giả vờ như không nhận ra, mỉm cười nói.
Tần Nhân Thiên cười mê người: “Em gái, em muốn đến đây chơi, sao buổi sáng không nói cho anh, anh có thể dẫn em tới cùng.”
Hoa Hiền Phương chấn động, không phải chứ, người này thật sự là Tần Nhân Thiên?
Lại nhìn nụ cười bất cần đời trên mặt anh ta, có lẽ là nhân cách chính, bọn họ biến đổi từ khi nào?
Từ khi cô rời đi đến bây giờ cũng chỉ mới hơn hai tiếng đồng hồ.
Chẳng lẽ nhân cách của hai người nói đổi là đổi, không có một chút báo trước nào?
“Hứa Nhã Thanh cũng ở bên kia, chúng ta ngồi với nhau một lát nhé?” Cô đuối lý nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Tần Nhân Thiên cùng đi theo cô qua đó.
Hứa Nhã Thanh rót một ly Whiskey đưa cho anh ta: “Vừa rồi Hiền Phương nói nhìn thấy anh, muốn tìm anh cùng chơi, tôi còn tưởng rằng anh đang ở căn cứ huấn luyện leo núi, kết quả đi tới thì anh không ở đó.”
Tần Nhân Thiên nhún vai: “Tôi và cô ấy đã ăn cơm tối với nhau, nếu biết cô ấy muốn đến chơi, thì tôi đã chở cô ấy tới rồi.”
“Vậy sao?” Hứa Nhã Thanh có một chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì.
đầu óc Hoa Hiền Phương có chút hồ đồ, giống như bột nhão.
Thật sự là Tần Nhân Thiên, vậy Tần Nhân Thiên giả kia trốn đi đâu rồi? Hơn nữa anh ta vào đây bằng cách nào?
Chẳng lẽ là quét mặt?
“Có phải câu lạc bộ Tày dùng hệ thống quét mặt không?” Cô dùng giọng nói không chút để ý hỏi, giống như chỉ thuận miệng hỏi han.
“Thẻ và người là một, quét mặt trước rồi kiểm tra thẻ.” Hứa Nhã Thanh giải thích.
“Nếu dùng thẻ của người khác cũng được sao?”
“Dùng thẻ của người khác, phải dùng mặt của người khác.” Tần Nhân Thiên trêu chọc.
Cô bĩu bĩu môi: “Xem ra sau này em muốn tới chơi thì phải làm thẻ của riêng mình rồi, muốn mượn thẻ của các anh đều không được.”
Tần Nhân Thiên xoa xoa đầu cô, giống như một người anh trai đang dỗ dành em gái: “Em thì khác, em là người nhà của ban giám đốc, em muốn vào chỉ cần quét mặt là được, không cần thẻ.”
Hoa Hiền Phương cười xinh đẹp, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: “Có đặc quyền thật là tốt.”
Bây giờ cô đã chắc chắn, người này thật sự là Tần Nhân Thiên, không phải kẻ giả mạo.
Nhưng mà cô vẫn muốn xác nhận một chút.
“Em tới phòng trang điểm một chút.”
Cô đứng dậy đi đến một góc khuất, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Tần Nhân Thiên.
Cách đó không xa, Tần Nhân Thiên lấy di động ra, bấm nghe máy: “Có chuyện gì vậy rm?”
“Bấm nhầm số, lỡ tay.” Cô xảo trá tắt điện thoại, lúc này không có nghi ngờ gì nữa, chỉ là tên giả mạo kia vào bằng cách nào? Bảo vệ câu lạc bộ kiểm tra gắt gao như thế, sao anh ta có thể đục nước béo cò đi vào chứ?
Sau khi quay lại, cô từ cầm một ly rượu Cocktail không độ từ trong tay nhân viên phục vụ lên.
“Anh, lúc em tới, nhìn thấy một người rất giống anh, em còn tưởng rằng là anh chứ.”
Tần Nhân Thiên sờ sờ gương mặt, lộ ra một nụ cười quái dị: “Tốt xấu gì anh cũng là *kinh vi thiên nhân, sao có thể thường xuyên gặp anh được?”
*Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
“Đúng vậy, em còn đang lắng, có người muốn giả mạo anh, cố ý phẫu thuật giống anh như đúc.” Hoa Hiền Phương bĩu môi.
“Loại này là không, gương mặt đẹp trai điêu luyện sắc sảo này của anh, con người không thể nào chế tạo ra được.” Tần Nhân Thiên rất tự luyến.
Nhưng mà nam thần đẹp trai đến kinh thiên động địa, đúng là người ta có tư cách.
Đôi mắt sâu kín của Hứa Như Thanh chớp chớp: “Cho nên em nhìn lầm rồi, người kia cũng không phải Nhân Thiên.”
“Có lẽ là vậy.” Hoa Hiền Phương nhún vai, cô biết rất rõ là mình không nhìn lầm, Tiểu Quân cũng nhìn thấy.
Nói không chừng trong này còn có một âm mưu lớn.
Lúc này, di động của cô vang lên, là Lục Kiến Nghi gọiđiện thoại tới.
“Cô gái ngốc, em chạy đi đâu vậy?”
“Em ở câu lạc bộ Tày, lập tức về nhà ngay.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói, rồi tắt máy.
Lục Kiến Nghi cũng không muốn hỏi nhiều, chờ cô quay về rồi lại nói.
Hoa Hiền Phương uống hết rượu Cocktail rồi đứng lên: “Em phải đi rồi, hai anh cứ chơi thoải mái.”
“Anh tiễn em.” Hứa Nhã Thanh đứng dậy theo.
“Không cần, em dẫn theo vệ sĩ.” Cô nhoẻn miệng cười, cùng Khải Liên đi ra ngoài.
Trong mắt Hứa Nhã Thanh hiện lên một tia mất mát, Tần Nhân Thiên vỗ vỗ vai anh ta: “Cô ấy đã là người phụ nữ của người khác rồi, anh đến phía trước mà xem.”
“Chỉ cần đã từng là người phụ nữ của anh, thì vĩnh viễn là người phụ nữ của anh.” Hứa Nhã Thanh mang theo mấy phần chấp nhất nói.
“Cũng đúng, tốt xấu gì giữa hai người vẫn còn có một đứa con.” Tần Nhân Thiên bày ra vẻ mặt kỳ quái, không biết là vì anh ta may mắn, hay là đàn biểu đạt cảm xúc khác.
Hoa Hiền Phương về đến nhà.
Lục Kiến Nghi vừa mới dỗ được Tiểu Quân đi ngủ.
“Cô gái ngốc, em đi theo Tần Nhân Thiên đến Tày sao?”
“Tiểu Quân nói với anh?” Lông mày cô hơi nhếch lên.
“Nó nói ở trên đường đi nhìn thấy Tần Nhân Thiên, em sai vệ sĩ đưa nó về, còn mình thì đi qua đó.” Anh duỗi tay to ra, xoa xoa đầu cô: “Em lại phát hiện ra thứ gì?”
Hoa Hiền Phương ngồi xuống sô pha, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, dừng lại ở màn đêm bên ngoài: “Câu lạc bộ Tày là nơi ra vào của giới nhà giàu trên thế giới, thế nên được bảo vệ rất nghiêm phải không? Có thể có người đục nước béo cò đi vào không?”
“Không có loại khả năng này, hệ thống bảo vệ của Tày là loại tiên tiến nhất toàn cầu.” Lục Kiến Nghi cực kỳ chắc chắn nói.
“Em biết, Hứa Nhã Thanh nói người và thẻ phải hợp nhất, nếu có người đeo mặt nạ mô phỏng, và làm giả một tấm thẻ thẻ viên, chẳng phải là rất dễ lừa được qua cửa sao?”
“Thẻ thành viên của Tày là không thể nào làm giả được.” Lục Kiến Nghi nhún vai.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...