Lục Sênh Hạ vừa uống một ngụm sữa bị bắn phun hết ra, may cô lấy kịp khăn ngăn lại, nếu không thì sẽ bị bắn hết lên bàn ăn.
“Mẹ, mẹ có chắc người mà mẹ nói chính là em họ Tư Mã Ngọc Thanh của con không?
Tư Mã Ngọc Như sợ cái miệng không bỏ qua cho người khác của con gái, tốt nhất là ngăn chặn lại: “Được rồi, mau ăn đi, con nói nhiều quá rồi, một chút cũng không thục nữ gì cả.”
Lục Sênh Hạ bực mình hừ một tiếng, nhìn Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Em có biết ý nghĩa của đại trí nhược ngu không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu: “Lúc ăn cơm, sao phải nghĩ đến vấn đè phức tạp ấy làm gì?”
Lục Sênh Hạ thể hiện một chút chế giễu: “Mẹ, cho dù mẹ có thổi bay bò lên tận trời cao thì Tư Mã Ngọc Thanh vẫn là Tư Mã Ngọc Thanh.”
Tư Mã Như Ngọc khoé miệng giật giật, giống như bị ong vò vẽ đốt, tai vểnh lên: “Ngọc Thanh là em của con, con không thể đối với nó tốt một chút được à?”
“Ai bảo mẹ trọng nam khinh nữ.” Lục Sênh Hạ lẩm bẩm, nhét một miếng thịt bò vào miệng.
Hoa Hiền Phương nhìn ra nét mặt của Tư Mã Ngọc Như có chút khó xử.
Bà dường như rất hy vọng đứa cháu trai này của mình được công nhận.
Cô cười nhẹ và đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh miếng trứng trên đĩa của mình: “Nếu thích thì ăn nhiều lên chút, thực ra điều đáng quý nhất của Ngọc Thanh là cậu luôn giữ được sự hồn nhiên và nhân hậu bẩm sinh, không bị mẹ và các chị làm vấy bẩn.
Bản chất của trẻ em là vui chơi và học tập, đừng tạo áp lực quá lớn cho chúng và đừng để những thứ bẩn thỉu trong thế giới người lớn ảnh hưởng đến chúng.”
Lục Vinh Hàn rất đồng ý với ý kiến của cô con dâu: “Hiền Phương nói rất đúng.
Đừng đòi hỏi quá nhiều, quá cao ở đứa trẻ làm gì, cũng đừng quá để tâm chăm sóc làm gì, cứ để chúng tự do tự tại, vui vẻ.
Đó mới là điều quan trọng nhất.”
Tư Mã Ngọc Như cười gượng gạo, lời của Hoa Hiền Phương cũng như đã giúp bà một lối thoát: “Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy.”
Bọn trẻ ăn sáng xong liền chạy ra vườn chơi với cá.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi đẩy xe đẩy, dạo bộ.
“Trẻ con hồi phục thật nhanh, hôm qua còn phát sốt mà hôm nay đã chạy nhảy rồi.” Lục Kiến Nghi nở nụ cười quyến rũ.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Trẻ con bị cảm không phải là chuyện xấu.
Mỗi lần bị cảm thì khả năng miễn dịch sẽ lại tăng lên.”
“Có phải tối qua em ngủ không ngon? Đợi lát quay lại ngủ một giấc đi.” Giọng anh nhẹ nhàng như gió thoảng qua.
Là một người chiều chuộng vợ, anh rất sợ vợ mệt mỏi.
“Không sao” Hoa Hiền Phương lắc tay.
“Đợi lát nữa về em còn phải chuẩn bị bản kế hoạch mới nữa.”
Đang nói chuyện thì cô thấy Lục Sênh Hạ từ xa đi tới, đầu tóc rối bù, chân không ngừng đạp vào đá bên đường, trông rất chán nản.
“Sênh Hạ, em không phải đang cho cá ăn sao? Sao lại một mình chạy ra đây vậy?”
Lục Sênh Hạ hai má đỏ hồng lên: “Lúc nãy mẹ mắng em, nói rắng em ở trước mặt bố chỉ trích Tư Mã Ngọc Thanh.
Mẹ rất tức giận.
Em thực sự chẳng nói sai cái gì cả, Tư Mã Ngọc Thanh vốn dĩ ngoài ăn với chơi ra thì chẳng biết làm cái gì cả.”
Hoa Hiền Phương nắm lấy vai cô: “Sênh Hạ, mõi người đều thích nghe người khác khen ngợi, không thích người khác nói ra khuyết điểm của mình.
Ngọc Thanh lúc đi học, sự tự tin đã nhận đả kích rất lớn.
Bây giờ là thời điểm để cậu ấy lấy lại sự tự tin của mình, em phải động viên cậu ấy nhiều vào.
Còn có một chuyện quan trọng nữa, là một chị gái, em cần giúp đỡ cậu ấy, giúp cậu ấy giữ được sự thiện lương của mình, đừng để cậu ấy bị chị gái và mẹ vấy bẩn, biến thành giống bọn họ: ích kỉ, độc đoán và bất chấp.”
Lục Sênh Hạ mím chặt môi: “Thực ra, cậu ấy cũng kém không ít, chủ yếu là chị lợi hại hơn, cậu ấy rất nghe lời chị cho nên mới kéo cậu ấy về.”
Hoa Hiền Phương ôm lấy vai cô: “Dù sao chị với cậu ấy cũng xa cách, không quan hệ, không giống như em, em là chị gái họ của cậu ấy, có thể thường xuyên ở bên cạnh cậu ấy.
Em cần phải nhắc nhở cậu ấy, dạy dỗ cậu ấy để cậu ấy đi đúng đường.
Nói như thế này, em cũng sẽ cảm thấy có thành tựu đúng không?”
Lục Sênh Hạ đảo hai con ngươi, cười toe toét: “Chị dâu, chị nói đúng.
Từ sau em sẽ trở thành cố vấn nhân sinh của cậu ấy, để cậu ấy phát triển theo đúng phương hướng.”
Hoa Hiền Phương giơ hai ngón cái: “Em gái thật tuyệt, như thế mới là thiên tài.”
Lục Kiến Nghi ở bên cạnh nhìn vợ của mình, vẻ mặt hài lòng.
Kinh nghiệm nuôi dạy giáo dục con cái của cô thật lợi hại, ngay đến cả Tư Mã Ngọc Thanh, đứa trẻ hư hỏng như thế cũng bị cô khuất phục.
Khi họ đến hồ cá, nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như đang cầm khăn lau mồ hôi cho Tư Mã Ngọc Thanh.
“Vừa mới khỏi ốm, đừng chơi mệt quá, lại phòng nghỉ ăn hoa quả đi.”
“Vâng ạ.
Tiểu Quân, chúng mình đi ăn hoa quả đi.” Tư Mã Ngọc Thanh đặt bình sữa xuống, nắm tay Tiểu Quân về phía phòng nghỉ.
“Chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.” Tư Mã Ngọc Như dặn dò ở phía sau, và vẻ mặt lấm lem hoàn toàn là những gì người mẹ dành cho con trai mình.
Hoa Hiền Phương càng lúc càng càm thây bả đã coi Tư Mã Ngọc Thanh như con của mình rồi.
Lục Sênh Hạ đi đến phòng nghỉ ăn hoa quả.
Cô và Lục Kiến Nghi cùng ngồi trên băng ghế bênh cạnh, ánh nắng hắt qua cành lá không chói chang, bọn trẻ ở ngay bên dưới, có thể bổ sung vitamin D mà không làm làn da non nớt bị cháy nắng.
“Em phát hiện trong tâm của mẹ nhỏ thực sự có chút trọng nam khinh nữ, từ hôm qua đến giờ bà ấy hoàn toàn không quản Sênh Hạ, đều ở bên chăm sóc Tư Mã Ngọc Thanh.”
“Bà có lẽ bù đắp khuyết điểm không sinh được con trai trên người Tư Mã Ngọc Thanh.
Thật ra con trai làm gì có đáng yêu như con gái.
Em thích con gái.”
Hoa Hiền Phương nghẹn ngào, bàn luận chuyện trọng nam khinh nữ có chút buồn cười.
“Chủ yếu nhà họ Lục anh cần người tiếp tục nối dõi, kế thừa, con gái thì không được.”
“Về sau anh sẽ thay đổi gia quy trong nhà.
Nếu con gái đủ ưu tú cũng có thể trở thành người thừa kế, những cặn bã của chế độ phong kiến phải được loại bỏ hoàn toàn.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói, bế con gái lên, cúi đầu hôn lên đôi bàn tay nhỏ, trêu trọc con gái.
Hoa Hiền Phương liếc nhìn con trai trong nôi.
Cậu ấy đang mở to mắt nhìn bố mình, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình với biểu hiện mong đợi, như thể đang đợi bố đặt chị gái xuống và ôm cậu ấy vào lòng.
Nhưng ông bố trọng nữ khinh nam này, lần nào cũng đều ôm chị gái trước mà mỗi lần ôm là sẽ không buông xuống.
Cô nhanh chóng lại bế con trai lên.
Trong lòng cô, con trai hay con gái thì đều giống nhau, đều là những thiên thần do thượng đến ban tặng.
Lục Kiến Nghi quá cưng chiều con gái nên cô phải yêu con trai nhiều hơn một chút, không để con cảm thấy thất vọng, cảm thấy bố mẹ bất công, không công bằng, không yêu cậu.
Trong phòng nghỉ, Tư Mã Ngọc Như bóc một viên kẹo đút cho Tư Mã Ngọc Thanh.
Ba đứa con đều ở bên cạnh, bà hết lòng hết dạ chỉ chăm sóc Tư Mã Ngọc Thanh.
Lục Sênh Hạ và Tiểu Quân ăn hoa quả xong liền chạy lại, Hoa Hiền Phương nhìn thấy chúng đầy mồ hôi liền nhanh chóng đưa khăn giấy: “Mau lau đi, bị cảm bây giờ.
Nhiều mồ hôi quá, dễ bị ốm.”
Lục Sênh Hạ thở dài: “Lúc nãy mẹ mắng em rồi, trước mặt bố không được nói xấu Tư Mã Ngọc Thanh, chỉ có thể khen ngợi thôi.
Cậu ấy chẳng phải con của bố, dù cho em có khen lên tận trời thì bố nhiều nhất cũng chỉ cười có một cái.”
Hoa Hiền Phương đột nhiên nhớ đến lời Tư Mã Ngọc Như nói hôm qua, không phải bà hy vọng để bố nhận ra sao?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...