Ông ta muốn để Hoa Mộng Lan ra đi.
Dì cả tức giận đem giấy thỏa thuận xé nát.
Lúc đầu, sở dĩ cô đồng ý gả cho lão già này là bởi vì tiền của ông ta, ngay cả một chút tiền cũng không dám lấy ra thì ly hôn, nghĩ cũng không muốn nghĩ.
“Chúng ta cũng có luật sư, chuyện ly hôn tìm luật sư của chúng ta nói, ông ta là một con trâu già thích gặm cỏ non, còn muốn phủi mông ra đi, nằm mơ ư.”
Phụ nữ thẩm mỹ ghép da, còn không biết tốn hết bao nhiêu tiền, nhất định phải đem lão già kia lột một lớp da mới được.
Tại nhà họ Lục.
Bà Lục đang xem tin tức: “Hoa Mộng Lan thật sự không may mắn gì, nhà họ Kỷ chính là bị cô ta hại cho tan nhà nát cửa.
Mạng của cô ta nhất định là khắc chồng, gả cho ai thì là người đó xui xẻo.
Bà à, may là lúc đầu bà và ông chủ có hỏa nhãn kim tinh, biết nhìn người, không để cho cô ta gả vào nhà họ Lục chúng ta, nếu không nhất định làm cho nhà họ Lục long trời lở đất.
Lục Vinh Hàn cười nhạo một tiếng: “Lúc đầu, không đem cô ta đến ở nhiều ngày như thế, nhà họ Lục lẽ nào không long trời lỡ đất sao?”
Bà Lục cười ngượng ngùng: “Ta đó là nhất thời hồ đồ, không nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.
Vẫn là Hiền Phương nhà chúng ta tốt, đạo trưởng nói rồi, Hiền Phương chính là quý nhân vượng phu ích tử trăm năm khó gặp, nhất định có thể trở thành người vợ tài đức của Kiến Nghi làm cho nhà họ Lục chúng ta con cháu hưng thịnh.
“Gừng càng già càng cay, ông nội đích thân lựa chọn có thể sai sao?” Lục Kiến Nghi mỉm cười, ôm chặt vai người phụ nữ bên cạnh.
Bà cụ Lục nhìn cháu trai cười cười: “Vài năm nữa, con và Hiền Phương hãy cho ta ôm thêm mấy đứa chắt nữa.”
Lục Kiến Nghi liền sặc: “Bà nội à, con đã có trai gái đủ cả rồi, sinh thêm nữa thì nhiều quá, cháu chắt không cần nhiều, mà cần chất lượng, con bảo đảm con trai của con sẽ hậu sinh khả úy.”
Vừa nghĩ đến lúc Hoa Hiền Phương sinh con đau đớn như thế, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, tuyệt đối không để cô mạo hiểm thêm lần nào nữa.
Bà cụ Lục giả vờ giận dỗi liếc anh một cái: “Được rồi, ta không ép con, chờ hai đứa nhỏ lớn một chút rồi nói sau.”
Uống ngụm trà, bà chuyển ánh mắt sang con trai: “Gần đây đều không nhìn thấy Ngọc Như.
Cô ta đang làm cái gì vậy?”
Còn không đợi Lục Vinh Hàn trả lời, bà Lục liền tiếp lời: “Ngọc Như là vì chuyện ở Mã thị mà lo lắng, chị em nhà họ Mã vì tranh giành gia sản mà đấu đá nhau tàn nhẫn, ồn ào mãi không thôi, còn đem con trai đều đổi thành họ Mã rồi, Trúc Mai tốt xấu gì cũng là em dâu của Ngọc Như, không thể không quản.”
Bà cụ Lục lắc đầu: “Chị em của nhà họ Mã này thật là, chuyện của bọn họ nhà họ Lục chúng ta cũng không cần can dự vào, để bọn họ tự đấu đá với nhau đi.”
“Con biết rồi.” Lục Vinh Hàn gật đầu.
Lúc sau, bà cụ Lục cùng con dâu mang đứa trẻ ra vườn hoa chơi.
Tiểu Quân ở trên lầu học bài.
Hoa Hiền Phương cùng Lục Kiến Nghi trở về phòng, pha một ly cà phê, từ từ thưởng thức.
“Hoa Mộng Lan bị tạt a-xít, ngược lại lại tránh được họa tù tội, đây là may mắn hay bất bạnh.” Lục Kiến Nghi mang theo vài phần đùa cợt nói.
Cô hớp một ngụm cà phê, cúi đầu nói: “Việc hủy đi dung nhan của một người phụ nữ, so với giết cô ta càng tàn khốc hơn.
Mẹ củNgọc Kỳ Trọng Khôi không lựa chọn giết cô ta mà lại dùng cách hủy đi dung nhan của cô ta, chính là muốn để cô ta sống không bằng chết.
Kỳ Trọng Khôi tuy rằng không bằng anh, nhưng tốt xấu gì cũng là kiểu đẹp trai giàu có.
Lúc đầu, nếu cô ta không có lòng tham như vậy, gả cho Kỳ Trọng Khôi, bây giờ cũng là một bà chủ nhà giàu hạnh phúc rồi.”
“Lòng tham không đáy, mưu mô xảo quyệt, gả cho ai đều không hạnh phúc được.” Lục Kiến Nghi nói bằng giọng mỉa mai.
Cô liếc anh một cái, dùng ngữ khí có vài phần trêu chọc nói: “Cô ta tốt xấu gì cũng từng là nữ nhân của anh, cũng đã từng rất gần gũi, anh cũng không cần phải tuyệt tình như vậy chứ, một đêm là vợ chồng trăm ngày ân nghĩa nha.”
Hai hàng lông mày rậm của Lục Kiến Nghi chau lại, trên mặt vẽ ra ba đường màu đen: “Con mắt nào của em thấy anh chạm qua cô ta chứ?”
Cô làm một cái mặt quỷ: “Hai mắt em đều thấy cả rồi, lúc hai người trốn trong chăn, còn để em đứng bên giường quan sát cả.”
Anh búng nhẹ vào trán của cô: “Động tác giả mà thôi, anh nửa chút phản ứng cũng không có, chỉ là muốn kích động một chút trái tim vô tâm của em thôi.”
Cô bĩu môi: “Em quả thật đã bị kích động rồi, lúc đó em còn mang thai, kích động tới mức ngất đi luôn.”
Cô cúi mặt, hàng lông mi dài rậm trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ thê lương.
Khóe miệng Lục Kiến Nghi co rút lại, tuy rằng chỉ là một câu nói vô tình cô nói ra nhưng trong lòng anh dường như có một ngàn con ngựa chạy trong đó giẫm đạp giày xéo, như có một vạn nhát dao xuyên qua đau đớn vô cùng.
Đứa trẻ đó vĩnh viễn là một trở ngại trong lòng mà anh vĩnh viễn không thể vượt qua được, đó là vết sẹo khắc sâu không cách nào khép lại được.
Đây là một sai lầm mà anh không thể bù đắp, anh đến chết cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Anh quỳ nửa chân xuống, ôm cô: “Việc làm sai lầm nhất cuộc đời anh chính là ép em bỏ đứa bé, lúc đó anh hoàn toàn mất đi lý trí nên mới đưa ra quyết định khiến anh ân hận cả đời như thế.
Anh nên chờ đợi thêm, nên mang đứa bé đi giám định…”
Hoa Hiền Phương bị hành động của anh dọa một phen.
Cô nhớ rõ anh từng nói, anh chưa từng có chút hối hận vì đưa ra quyết định như thế, anh tuyệt đối không thể để cô sinh ra một “nghiệt chủng” như thế.
Tại sao bây giờ anh lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như thế?
Ma vương Tu La, chuyện này sẽ sớm qua đi, chúng ta không cần nhắc lại thêm nữa.
Cho dù làm thêm một lần giám định, kết quả vẫn sẽ như thế thôi.
Đứa bé đó không phải của bọn họ, mà là của cô và Hứa Nhã Thanh.
Lục Kiến Nghi vùi đầu trên chiếc bụng nhỏ của cô, anh không dám nói cho cô chân tướng thật sự, không dám nói cho cô đứa bé thật ra chính là cốt nhục của anh.
Cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Tất cả những cố gắng của anh trong phút chốc sẽ hóa thành bọt nước.
Quan hệ thân mật hiện tại của bọn họ sẽ lại một lần nữa lạnh nhạt.
Vết thương này không có cách nào có thể chữa lành, sẽ vĩnh viễn ở giữa mối quan hệ của hai người.
“Xin lỗi…” Thanh âm của anh trầm thấp như nỉ non, đem tất cả sự áy náy, hối hận, đau đớn … Tất cả tình cảm đều nghẹn ngào trong cổ họng.
Lời này không chỉ là nói với cô, mà còn là nói với đứa bé đã mất.
Hoa Hiền Phương nghi hoặc mà kinh ngạc, không hiểu tại sao anh lại đột ngột đề cập đến chuyện này, vì sao đột nhiên trở nên ảm đạm bi thương như thế.
Đứa bé kia đem đến cho anh chỉ có sự sỉ nhục, anh không thể nào cảm thấy áy náy?
“Lục Kiến Nghi, anh làm sao vậy?”
Anh hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu lên, thần sắc đã khôi phục lại bình thường.
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy Kiến Diệp và Kiến Dao liền cảm thấy mỗi đứa trẻ đều là thiên sứ.”
Anh đứng lên, ngồi trở lại trên ghế sô pha, cầm ly cà phê lên chậm rãi thưởng thức.
Cô mỉm cười, núi băng không biết đến khói lửa nhân gian, lãnh khốc vô tình ngàn năm, càng ngày càng tan chảy đi rồi.
“Nếu anh thích trẻ con như thế, vậy thì qua vài năm nữa em sinh thêm cho anh một đứa?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...