Lục Kiến Nghi sửng sốt, một tia sắc bén khó tả lặng lẽ hiện lên trong đáy mắt của anh: “Người phụ nữ ngu ngốc, nếu như Tần Nhân Thiên giả mạo Thời Thạch thì em có thể nhận ra sao?”
Cô hơi kinh hãi, không ngờ anh cũng hỏi một câu giống như Lục Kiều Sam: “Lục Kiều Sam cũng từng hỏi em như vậy, cô ấy nói nếu như Tần Nhân Thiên nhìn thấy Thời Thạch thì nhất định sẽ gây ra chuyện đến long trời lở đất.”
Lục Kiến Nghi lắc đầu thở dài: “Một tên ngốc mơ mơ màng màng giống như em nhất định sẽ không phân biệt được.”
Cô bĩu môi: “Đương nhiên là không phân biệt được, em làm sao biết được trên thế giới này lại có một người giống hệt như Thời Thạch? Thảo nào em cứ cảm thấy anh ấy trở nên kỳ quặc, khắc hẳn với trước đây.”
Lục Kiến Nghi duỗi bàn tay to ra, xoa xoa đầu cô: “Lúc đó anh ta có trở nên kỳ quái không?”
“Có.” Cô gật gật đầu: “Trước kia lúc chúng em ăn lẩu với nhau thì đều gọi nồi lẩu hai ngăn, em ăn nước lẩu cay, còn anh ấy ăn nước lẩu hải sản.
Nhưng mà có một lần anh ấy ăn trúng phải nước lẩu cay, nhưng lại không sợ cay chút nào.
Còn có, không biết anh ấy mua ở đâu một chiếc mô tô rất ngầu, chở em chạy như bay trên đường, giống như tốc độ sinh tử.
Trước đây anh ấy lái xe rất tốt, chưa bao giờ hung mãnh như vậy…” Cô vừa nghĩ vừa nói, giọng nói giống như một cơn gió thoảng thổi qua trong phòng.
Lục Kiến Nghi hơi hơi híp mắt, ánh mắt tối sầm lại: “Xem ra anh ta và Thời Thạch thật sự đã từng cùng nhau xuất hiện.”
Cô gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Ừ, cho nên anh ta mới có thể tạo ra một tính cách cực giống với Thời Thạch.”
Lục Kiến Nghi sâu kín liếc nhìn cô một cái, ánh mắt vô cùng thâm trầm, giống như biển băng ở bắc cực, trong nháy mắt không thể nhìn đến tận cùng.
Xem ra Tần Nhân Thiên cất giấu không ít bí mật, khó trách lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái, thay đổi thất thường.
“Vợ à, em phải nhớ kỹ lòng hiếu kỳ sẽ giết chết con mèo…”
Anh còn chưa nói xong thì đã bị cô cắt ngang, cô biết anh muốn nói cái gì: “Yên tâm đi, em có chừng mực.
Cho dù nhân cách của anh ấy có phân liệt thì cũng sẽ không làm hại đến em, một người là anh của em, một người là bạn trai cũ của em, không có gì phải sợ.”
Lục Kiến Nghi cũng không nghĩ như vậy: “Sau này dù có làm cái gì thì cũng phải cho anh biết.” Anh ra lệnh một cách bá đạo.
Cô lè lưỡi: “Đã biết, Ma Vương đại nhân.”
…
Buổi sáng ngày hôm sau, khi cô rời giường, xuyên qua khung cửa kính nhìn thấy Tần Nhân Thiên đang đi về phía bờ biển.
Anh ta chỉ mang một cái quần bơi, lộ ra thân hình cao lớn, nhìn có vẻ là muốn đi bơi.
Cô nhanh chóng sửa soạn lại chính mình rồi chạy ra ngoài.
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
Tần Nhân Thiên đã xuống biển, cô liền ngồi trên ghế ở bãi biển, vừa ăn sáng vừa chờ đợi.
Không thể để cho Tần Nhân Nhiên phát hiện ra mưu kế nhỏ của cô.
Tần Nhân Thiên bơi một tiếng đồng hồ rồi mới lên bờ.
“Anh!” Cô vươn tay tới chào anh ta.
Anh ta hơi hơi mỉm cười, đã đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: “Vận động tốt nhất vào buổi sáng không phải là chạy bộ mà là bơi lội.”
Trên mặt anh ta hiện lên một hơi thở tà ác, cô vừa thấy thì liền biết đây vẫn là nhân cách của anh ta, không phải là nhân cách thứ hai.
Xem ra sự biến đổi giữa hai nhân cách không phải là ngủ mà là một thứ khác.
Chắc không phải là xuất hiện ngẫu nhiên đúng không?
Suy nghĩ một chút, cô cầm lấy kem chống nắng ở trên bàn đưa cho anh: “Nắng quá gắt, có muốn xịt một chút kem chống nắng để tránh tia cực tím hay không?”
“Buổi sáng thì không sao, nhưng mà cứ xịt một chút đi.” Anh ta nhận lấy rồi xịt từ trên xuống dưới.
Con ngươi đen nhánh của cô xẹt qua một loại ánh sáng gian xảo: “Anh quay lại đi, em giúp anh xịt phía sau lưng.”
Tần Nhân Thiên không hề nghi ngờ, uyển chuyển xoay người sang chỗ khác, lộ ra phần lưng với cơ bắp rắn chắc ở trước mắt cô.
Phần lưng cũng không mịn lắm, có một ít vết sẹo mờ nhạt, nhưng không có bớt, một chút cũng không có.
Quả nhiên Lục Kiến Nghi nói không sai, Lục Kiều Sam đã nhìn lầm rồi, cái kia nhất là vết sẹo hoặc là dị ứng linh tinh, khi nào đỡ thì sẽ không thấy nữa.
Giống như cô đã nói, trên đời này làm sao có thể có hai người đàn ông giống nhau hoàn toàn, không chỉ khuôn mặt giống nhau mà còn cả vết bớt cũng giống nhau!
“Anh, tại sao anh có những vết sẹo này?”
“Do một vết thương nhỏ để lại.” Anh ta nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, có vẻ như không muốn nói thêm.
Cô thở dài: “Em biết các môn thể thao vận động nhiều và thám hiểm đều rất nguy hiểm, động một chút là sẽ bị thương.
Anh, sau này anh phải cẩn thận một chút, đặc biệt là khi leo núi, phải luôn kiểm tra xem dây thừng có hư hại gì không.”
Tần Nhân Thiên nở một nụ cười: “Thật tốt khi có một đứa em gái vừa biết chăm sóc, lại vừa biết quan tâm anh trai.”
Hoa Hiền Phương bĩu bĩu môi: “Em không có anh trai, cho nên sẽ đối xử với anh như anh trai ruột của mình.”
Tần Nhân Thiên xoa xoa đầu cô, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương: “Anh cũng không có em gái, em chính là em gái ruột của anh.”
Hoa Hiền Phương cười toe toét, lộ ra hai má lúm đồng tiền dễ thương, cô thật sự hy vọng Tần Nhân Thiên có thể mãi mãi là anh trai của mình.
Trầm mặc một hồi, giọng nói của Tần Nhân Thiên lại truyền đến: “Em gái, anh có thể hỏi em một vấn đề được không?”
“Vấn đề gì vậy?” Cô hơi nhướng mày.
“Em yêu Lục Kiến Nghi sao?” Biểu cảm của anh ta vô cùng trịnh trọng, đối mặt nhìn cô không hờ chớp, giống như là không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô.
Cô sửng sốt.
Cô cũng đã từng tự hỏi mình vấn đề này.
Nhưng đáp án là: Không biết.
Cô cũng không rõ tình cảm mà bây giờ mình dành cho Lục Kiến Nghi là thứ tình cảm gì.
Anh là chồng của cô, là bố của các con cô và là người đàn ông mà cô muốn ở bên cạnh đến trọn đời.
Có lẽ trái tim cô vẫn chưa ở trên người anh, nhưng một ngày nào đó cô sẽ lấy lại và giao cho anh.
Bởi vì bọn họ đã từng nói qua, dùng trái tim của anh để đổi lấy trái tim cô.
“Anh, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?” Cô không muốn trả lời.
“Chỉ là muốn xem em có phải thật sự bị Lục Kiến Nghi bắt được hay không.” Khóe miệng của Tần Nhân Thiên cong lên, cười như không cười.
“Một người đàn ông hoàn mỹ như chồng em thì có lý do gì để không thích?” Cô hỏi lại một cách khéo léo bằng một loại chơi xấu.
“Thích không phải là yêu.” Tần Nhân Thiên buông tay.
Cô bày ra một cái mặt quỷ: “Với em mà nói thì đều giống nhau.”
Tần Nhân Thiên vốn muốn nói cái gì đó, thì Lục Sênh Hạ dẫn theo Hứa Kiến Quân chạy tới cắt ngang lời anh ta.
“Anh Nhân Thiên, không phải anh nói buổi sáng sẽ dẫn tụi em đi ca nô sao?”
“Được, anh đi tắm nước lạnh trước, sau đó sẽ đưa tụi em đi đến bến tàu.” Anh ta nhún vai, đứng lên đi nhanh về phía biệt thự.
Hoa Hiền Phương âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi gọi vệ sĩ tới mang áo phao cho bọn nhỏ.
Sau khi Tần Nhân Thiên quay trở lại, liên dẫn bọn họ đến bến tàu, Lục Kiến Nghi chậm rãi đẩy xe nôi đi tới.
“Có phát hiện gì mới không?”
“Anh ấy thật sự không có vết bớt, Lục Kiều Sam nhìn nhầm rồi.” Cô ấy nói rất khẽ.
“Cho nên, không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy thật sự là Tần Nhân Thiên.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi mở ra một vòng cung kỳ quái.
Cô bĩu môi: “Anh ấy đương nhiên là Tần Nhân Thiên, anh ấy không thể là Thời Thạch, Thời Thạch đã chết, không có khả năng sống lại.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...