Tư Mã Ngọc Thanh uống ừng ực bát nước to rồi nói: “Dì đổi họ của con trai sang họ Mã rồi, ông ngoại đến tìm bố mẹ em, muốn em đổi sang họ Mã, nếu không ông ngoại sẽ xem xét đến việc đưa cái gì mà cổ cổ gì đó của em cho con trai dì.”
“Là cổ phần.” Lục Sênh Hạ sửa lại.
Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt: “Có vẻ là thế đó, cổ phần là gì, có phải là tiền không?”
“Nói cậu cũng không hiểu, nhưng nói chung là ai sở hữu nhiều cổ phần nhất thì người đó chính là chủ tịch, có thể nắm giữ quyền quản lí, kinh doanh của công ty.” Lục Sênh Hạ nói ngắn gọn.
Hoa Hiền Phương cười cười, giọng nói có chút giễu cợt: “Hai cô con gái nhà họ Mã thật sự cũng không thể bớt lo, phải đối mặt với nguy cơ xảy ra cuộc chiến tranh giành quyền lực, lợi nhuận, nội bộ tranh đấu, chứ không phải đưa ra giải pháp cùng nhau nỗ lực, cố gắng.
Này là muốn cho Mã thị nhanh phá sản hay sao?”
Tư Mã Ngọc Thanh nhăn mũi: “Dì là đồ xấu xa, mẹ em nói, nhà họ Mã sau này sẽ là của em, em muốn trở thành thiếu gia số một ở thành phố Long Minh cơ.”
Lục Sênh Hạ cười lớn, đây là câu nói nực cười nhất mà cô bé từng nghe: “Chỉ dựa vào mình cậu mà nghĩ có thể thay thế được anh tôi á? Mau mau sửa soạn đi ngủ đi.
Chỉ có trong giấc mơ cậu mới trở thành thiếu gia số một của Long Minh thôi.”
Hoa Hiền Phương xoa đầu Lục Sênh Hạ: “Không được trêu Ngọc Thanh, trẻ con cần có ước mơ mà.”
Lục Sênh Hạ vẻ mặt ma mãnh: “Chị dâu, đây không phải ước mơ mà là ảo tưởng.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Mơ ước vậy cũng hay, hồi nhỏ chị luôn ước mình là nữ siêu nhân có thể bay lượn trên bầu trời.
Trẻ con có thể mơ ước, nhiều ước mơ không cứ sẽ phải thành hiện thực, dùng ước mơ đó để động viên, đốc thúc bản thân nỗ lực học tập đã là tốt lắm rồi.
Nhưng người lớn thì không như vậy, phải thực tế, tự tay làm đến nơi đến chốn.
Chỉ dựa vào mơ ước thì sẽ chẳng làm được việc gì cả.”
Lục Sênh Hạ nhíu nhíu đôi lông mày rậm dài, tựa như đã hiểu được lời của Hoa Hiền Phương: “Được rồi, vậy thì để cậu ấy mơ một giấc mơ đẹp đẽ như vậy đi, sau này lớn rồi ắt sẽ tỉnh thôi.” Cô bé liền đổi giọng ngay: “Mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý việc cậu đổi họ đâu.
Bà ấy gần như coi cậu là con trai ruột của mình rồi, biết được chuyện đổi họ này chắc sẽ nổi điên lên đấy.”
Tư Mã Ngọc Thanh cong cong môi: “Hôm qua cô Lục đến cũng cãi nhau với nhau với ông ngoại.
Cô nói nếu tôi đổi họ thì nhà họ Lục sẽ không giúp đỡ nhà họ Mã nữa, để cho nhà họ Mã… tự mất tự diệt, đến lúc Mã thị bị người khác lật đổ thì họ gì đi nữa cũng vô nghĩa thôi.”
“Là tự sinh tự diệt” Lục Sênh Hạ day trán, tên này chắc chắn là do giáo viên thể dục dạy rồi, vốn từ quá tệ.
Hoa Hiền Phương lại không nghĩ như vậy, theo như cô thấy, trí nhớ của Tư Mã Ngọc Thanh khá tốt, nói đến nghe lén thì về cơ bản Tư Mã Ngọc Thanh rất nhớ lời nói của người khác.
Cô lén nhìn Lục Kiến Nghi đang chơi với bọn trẻ ở cách đó không xa, dường như anh không để ý đến bên này, cũng không nghe thấy lời bọn họ nói, dáng vẻ rất bình thản.
Quả đúng là sao Hỏa của giới kinh doanh và quyền lực, trăm trận trăm thắng bất khả chiến bại, tập đoàn Mã thị to lớn như vậy cũng bị Lục Kiến Nghi làm cho đảo lộn hết cả.
Lâm Đại Dao uống hớp nước, giấu đi dòng suy nghĩ đang diễn ra trong đầu mình.
Cô chỉ muốn nhìn thấy nhà họ Mã sụp đổ, phượng hoàng mà rụng lông thì cũng chẳng bằng một con gà, đến lúc đó nhìn xem Mã Trúc Mai còn có thể ngạo mạn và độc đoán được nữa không.
“Ngọc Thanh, nếu như ông ngoại và cô Lục cãi nhau, em sẽ giúp ai?”
Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Em còn chả thèm quan tâm, người lớn phức tạp quá mà, em mới chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Lâm Đại Dao cười nói: “Nói cũng đúng, trẻ con không quản việc lớn, ngoan ngoãn mà chơi đã tốt lắm rồi.”
Uống liền ba bát nước to, Tư Mã Ngọc Thanh ợ một hơi, quay đầu nhìn Hoa Hiền Phương cười toe toét: “Chị gái xinh đẹp, sau này lúc nào mọi người đi chơi, hãy gọi em nhá?”
“Được nha.” Hoa Hiền Phương vừa nói vừa cầm khăn giấy lau miệng cho cậu bé.
Mặc dù Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai đều không phải là người tốt, nhưng đứa trẻ này lại không hề có thói toan tính, xấu xa như họ, Tư Mã Ngọc Thanh vẫn rất trong sáng, ngây thơ, thuần khiết, hi vọng sau này sẽ không vì tiền tài danh vọng mà đánh mất đi bản tính của mình.
Uống nước xong, bọn trẻ chạy ra bãi biển xây lâu đài cát.
Hoa Phi nắm tay Lâm Đại Dao đi dạo trong làn sóng dập dìu.
Hoa Hiền Phương ngồi trên ghế chờ, nhìn theo bọn họ, nở nụ cười tươi: “Em thấy, Hoa Phi thật ra rất thích Đại Dao, em sẽ mai mối hai người bọn họ.”
Lục Kiến Nghi chắp tay sau gáy, dáng điệu lười nhác: “Lâm Đại Dao cũng không đơn giản, tin mật báo lần trước là do cô ấy gửi, đúng không?.”
Lục Kiến Nghi có đôi mắt nhạy bén, tinh tường như chim ưng, có thể dễ dàng nhìn ra mọi bí mật dù đã được che giấu kỹ lưỡng.
“Không ai hoàn hảo cả, con gái ngây thơ quá cũng không tốt, chỉ cần Đại Dao thật lòng yêu Hoa Phi là được rồi.
Anh nhìn em đi, em cũng không thật sự ngốc nghếch, đúng không?.”
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Thế ư? Sao anh không nhìn ra nhỉ?”
Hoa Hiền Phương tối sầm mặt, hai tay chống nạnh, hằn học nhìn anh: “Có mà mắt anh kém ấy, đến lúc phải đi khám rồi đó.”
Anh vươn tay ôm vai cô: “Mắt anh kém thì sao có thể cưới em được?”
Hoa Hiền Phương nhăn mũi: “Chúng ta được hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ, anh cũng chẳng phải tình nguyện cưới em, ngày nào cũng muốn đuổi em đi mà.”
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve má cô: “Bây giờ anh lại muốn chiều chuộng em mỗi ngày.”
“Em muốn xuống nước chơi.” Hoa Hiền Phương đứng lên, chạy về phía bãi biển.
Lục Kiến Nghi nở nụ cười đầy tà ý, anh cũng đứng dậy đi theo cô.
Những con sóng vỗ nhẹ trên mặt biển tạo thành bọt nước trắng xóa.
Hoa Hiền Phương thích thú đuổi theo những làn sóng, vừa chạy vừa cười khúc khích, tiếng cười hòa cùng tiếng sóng biển.
“Anh còn nhớ lần đầu anh nhìn thấy biển là hồi tám tuổi.
Lúc đó bố đi công tác, anh cùng bố đến nơi này.
Anh thích thú lắm, cứ chạy trên cát mãi mà không biết mệt, còn đi nhặt rất nhiều vỏ sò nữa.”
Lục Kiến Nghi cười, nụ cười mê hoặc lòng người, ánh mắt anh nhìn Hoa Hiền Phương đầy vẻ cưng chiều: “Lúc ấy anh nên đến Giang Thành gặp cô vợ nhỏ của mình, như vậy thì chẳng có chuyện Thời Thạch gì đó rồi.”
Hoa Hiền Phương lè lưỡi tinh nghịch: “Bố anh đưa anh sang nước ngoài thì làm sao anh đến Giang Thành được?.”
Anh nhún vai, trêu chọc cô: “Có thể đưa em theo cùng, nuôi nhốt luôn.”
Cô nghẹn giọng, trừng mắt nhìn anh: “May mà anh không đến Giang Thành, không thì em sẽ khổ sở lắm đây.”
Lục Kiến Nghi cởi áo sơ mi, cười đầy vẻ xấu xa: “Để anh đưa em xuống nước chơi.”
Ánh mặt trời phủ lên cơ bắp rắn chắc của anh, sắc vàng càng thêm rực rỡ.
Lục Kiến Nghi sở hữu đường nét cơ thể hoàn hảo,thân hình chắc khỏe, cơ bụng tám múi,
Hoa Hiền Phương si mê ngắm nhìn, mắt cô lóe lên một ánh nhìn khó có thể diễn tả bằng lời.
Nếu như Tần Nhân Thiên đến đây, có thể nhìn thấy sau lưng anh ta rốt cuộc có vết bớt hay không.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...