Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Chuyện này là sao, khóc sướt mướt vậy?” Bà Lục vội vàng hỏi.


“Nhân Thiên không quan tâm đến con.
Hai ngày con gọi điện anh ấy không bắt máy.
Đến nhà tìm anh ấy.
Anh ấy không cho con vào, để con bị sập cửa vào mặt.
Đều là bị người phụ nữ này hại.
Cô ta quả thực chính là một họa tinh.” Cô ta chỉ vào Hoa Hiền Phương, hung thần ác quỷ, hận không thể cắn cô.


Hoa Hiền Phương thì làm như không nghe thấy cô ta nói gì, cúi đầu ăn canh không thèm để ý đến cô ta.


Lục Sênh Hạ chạy vào: “Anh Thiên ghét nhất là phụ nữ tính cách nóng nảy.
Nếu như chị có thể dịu dàng như chị dâu, anh ấy chắc chắn sẽ rất thích chị.”

“Em câm miệng cho chị!” Lục Kiều Sam tức giận muốn chết, lại dám đem mình ra so sánh với người phụ nữ rẻ tiền hạ đẳng này sao?

Cô ta đến mang giày cho mình còn không xứng, cô ta từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều đáng chết.


“Hung dữ như vậy, đâu có người đàn ông nào thích một người phụ nữ hung dữ.” Lục Sênh Hạ lè lưỡi với cô ta.


Lục Kiều Sam thất khiếu đều sinh khói, trong lòng cô ta thầm nghĩ, con nhỏ này cũng rẻ tiền hạ đẳng giống như Hoa Hiền Phương, nhưng lại không dám nói ra.


Đã có một lần cô ta mắng Tư Mã Ngọc Như là hàng rẻ tiền thấp kém, Lục Sênh Hạ là một đứa con hoang thấp kém, đã khiến cho Lục Vinh Hàn nổi trận lôi đình, cưỡng chế đem cô ta gửi đến trường để cải tạo dành cho những thanh thiếu niên có vấn đề.
Tròn ba tháng, nhận huấn luyện quân sự mỗi ngày, lớp da trên bàn chân của cô ta cũng bị tróc ra.


Nếu không nhờ mẹ cô ta hết lòng cầu xin cứu cô ta ra, đoán chừng đã chết ở trong đó.



Cô ta nhìn Thượng Quan Ngọc Như rồi giậm chân tức giận: “Mẹ nhỏ, mẹ có thể quản giáo con nhỏ này thật tốt được không?”

Thượng Quan Ngọc Như nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Sênh Hạ đánh vào lòng bàn tay cô bé: “Không được nói chuyện với chị gái như vậy, chuyện người lớn trẻ con không được nói leo.”

Lục Sênh Hạ mím miệng nhỏ, cảm thấy uất ức vô cùng: “Chị cả bắt nạt chị dâu con mới nói.
Chị dâu thật đáng thương.
Mới đến mấy ngày đã bị người ta bắt nạt.
Nếu bố mẹ chị ấy biết được, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

Cô bé nói xong, liền nhìn Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ, nếu như chị cả sau khi kết hôn với anh Thiên bị chị của anh Thiên bắt nạt, cả bố và mẹ cả đều sẽ rất đau lòng có đúng không?”

Tư Mã Ngọc Như gật đầu: “Đương nhiên là sẽ rất đau lòng rồi.
Ba mẹ đều hy vọng con cái sẽ có một cuộc sống tốt.”

Khi Hoa Hiền Phương nghe thấy những lời của Tiểu Hạ, thì nhớ đến bố mẹ mình ở Giang Thành.


Mỗi lần bố gọi điện thoại đến, cô ấy đều báo tin vui chứ không báo chuyện buồn, sợ họ lo lắng.


Cô gả vào đây là để cứu Phi, chỉ cần có thể tiết kiệm đủ tiền thuốc men cho cậu thì dù có uất ức như thế nào, cô cũng sẽ đánh vỡ và nuốt vào bụng.


Lục Kiều Sam bực bội liếc nhìn em gái: “Nhà họ Lục của chúng ta và nhà Tần môn đăng hộ đối, chị lại không trèo cao bọn họ.
Không giống như mấy người lòng tham không đáy, thấy người sang bắt quàng làm họ, gả vào để hưởng thụ.
Bị người ta coi thường cũng là tự mình chuốc lấy.


Lục Sênh Hạ hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt to tròn vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn cô ta: “Chị cả, chị có biết cái gì gọi là ân một giọt nước, làm suối báo đáp không? Nhà họ Hoa là ân nhân của nhà họ Lục chúng ta, chúng ta muốn báo đáp ân tình nên mới để chị dâu gả vào nhà chúng ta, không phải chị dâu tự mình bám qua đây, chị thì khác.
Mọi người ở thành phố Long Minh đều biết chính chị đã theo đuổi anh Thiên, còn thừa nước đục thả câu.
Nếu như Anh Thiên không mất trí nhớ, sẽ không bao giờ qua lại với chị … ”


Giọng điệu của cô bé giống như một người lớn thu nhỏ, vốn dĩ còn có rất nhiều điều muốn nói, liền bị Thượng Quan Ngọc Như nhét cái bánh bao vào miệng: “Mau ăn đi.
Buổi chiều không phải muốn để bố đưa con đi công viên thiếu nhi chơi sao? Đi trễ.
Bố sẽ không đưa con đến đó nữa.


“Con biết rồi.” Lục Sênh Hạ cắn bánh bao và trả lời một cách mơ hồ không rõ.


Lục Kiều Sam mặt đỏ bừng bừng, trong đỏ ửng tím, trong tím lại còn có sắc vàng.
“Em nghe nói mấy lời nhảm nhí đó ở đâu vậy, Tần Nhân Thiên rất yêu chị.
Là anh ấy chủ động theo đuổi chị, không phải chị đeo bám anh ấy.”

Bà Lục đặt đũa xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc: “Kiều Sam và Nhân Thiên đã đính hôn từ nhỏ rồi.
Trước đây Nhân Thiên cố chấp.
Kiều Sam gả đi mẹ còn không yên tâm, nên chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn.
Bây giờ cậu ấy đã cải tà quy chính rồi, tôi mới miễn cưỡng đồng ý để Kiều Sam kết hôn.”

Tư Mã Ngọc Như thở dài: “Em vẫn thấy, tốt hơn hết là nên đợi Nhân Thiên khôi phục trí nhớ rồi đính hôn.
Nếu như sau này cậu ấy nhớ lại, lấy lại bản tính, hối hận thì phải làm sao?”

“Anh ấy không thể nhớ lại được, bác sĩ nói, chứng mất trí nhớ của anh ấy không thể hồi phục được.
Hơn nữa, đám cưới của chúng con cũng đã được định rồi, không thể hủy được”.
Lục Kiều Sam nói.


Cô ta chính là muốn nhân cơ hội Tần Nhân Thiên không nhớ ra trói buộc anh ta lại, cho dù sau này anh ta có nhớ ra thì cũng đã muộn rồi, gạo đã nấu thành cơm, anh ta đừng hy vọng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta.


Lục Kiến Nghi im lặng không nói gì, thờ ơ húp canh của mình.


Anh quá hiểu rõ tính cách của Lục Kiều Sam, không đụng vào tường nam không quay đầu, vì vậy anh ấy không thèm nhúng miệng vào, lãng phí đầu lưỡi.





Vào buổi chiều, Tiêu Ánh Minh đến, còn mua một món quà để tỏ lòng hiếu kính bà Lục và Lục Kiều Sam.


Lục Kiều Sam với cô ta nói nói cười cười, vô cùng ăn nhịp.


Hoa Hiền Phương cảm thấy đây gọi là người có phân loại, vật có phân bầy.


Lục Kiều Sam và Tiêu Ánh Minh là những người giống nhau.


“Tiểu Minh, nếu như cô có thể gả vào làm em dâu của của tôi thì hay rồi.
Chúng ta sống cùng nhau nhất định sẽ rất vui vẻ.
Không giống như một số người, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, hoàn toàn không có ngôn ngữ chung.”

“Cô ta là một con nhỏ nhà quê, ngoài biết ăn ra thì còn có thể biết làm cái gì nữa.
Chỉ đáng thương cho anh Kiến Nghi, một đóa hoa hồng cao quý để con lợn nái dẫm lên rồi.”

“Đó không phải là người trong gia đình thì không vào cửa nhà, một số người không biết tự lượng sức, cứ muốn chen vào làm bia đỡ đạn.” Lục Kiều Sam nói một cách chế giễu.


Khi bọn họ đang nói chuyện, Hoa Hiền Phương ở đầu cầu thang đã nghe thấy rõ ràng.


Lục Kiến Nghi đang ở trong phòng làm việc, vừa vào cửa đã ném cho cô một câu: “Nhớ kỹ bài học lần trước.”

Đây là lời cảnh cáo của tảng băng.


Anh đã dạy dỗ cô rất nhiều lần, nhưng cô biết chính xác anh đang chỉ vào lần nào.


Người không thể bị vấp ngã ở cùng một nơi, cùng một sai lầm giống nhau không thể phạm đến hai lần.



Cô rất rõ bản thân nên làm cái gì.


Tiêu Ánh Minh chắc chắn sẽ lên tìm Lục Kiến Nghi.


Vì vậy, cô ấy di chuyển một chiếc ghế đẩu, cầm một cây gậy bóng chày, và ngồi trên cầu thang của tầng ba, làm thần gác cửa.


Một người canh gác chông không việc gì phải mở cửa.


Lục Kiến Nghi liếc nhìn cửa phòng làm việc, không khỏi bật cười.


Loại thủ đoạn mắc cười này cũng chỉ có người phụ nữ ngu ngốc này mới có thể nghĩ ra được.


Tuy nhiên, cuối cùng trí nhớ đã dài hơn một chút.


Để đối phó với tên ngốc có trí nhớ chọn lọc, quả nhiên cần phải cứng rắn mới có thể củng cố trí nhớ.


Sau khi Tiêu Ánh Minh uống trà, thì cười khúc khích chạy lên, bởi vì mối quan hệ bạn bè giữa mẹ cô ta và bà Lục, cô ta ở nhà họ Lục luôn khá Thuỳ tiện.


Lên lầu ba, cô ta cau mày khi nhìn thấy Hoa Hiền Phương: “Cô ngồi ở cầu thang làm cái gì vậy?”

“Chồng tôi đang làm việc ở tầng trên, tôi ở đây để canh cửa giúp anh ấy, không phận sự miễn vào.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.


“Cô bị điên hả!” Tiêu Ánh Minh hung hăng mắng một câu, muốn không để ý đến cô, đi lên, liền bị cô cầm gậy bóng chày chặn lại: “Lời tôi nói, cô không nghe thấy sao? Không phận sự miễn vào.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui