Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Cô đã nói đến chỗ mềm yếu trong lòng Hứa Nhã Thanh.


Nếu như ban đầu không trở về, cả nhà ba người họ vẫn sống cuộc sống hạnh phúc ở An Kỳ, sao cô có thể bị Lục Kiến Nghi cướp đi?

Chỉ cần cô về bên cạnh anh ta, anh ta lập tức đưa cô cao bay xa chạy, để cho Lục Kiến Nghi cả đời cũng không tìm được cô.


“Được rồi, không nói chuyện không vui nữa, em bây giờ là phụ nữ có thai, phải giữ tâm tình thoải mái, thì mới tốt cho em bé.
Gần đây, anh và Tiểu Quân đang chơi một trò chơi rất thú vị, em có muốn chơi không?”

“Trò chơi gì?” Cô tò mò hỏi.


“Mẹ, mẹ nhắm mắt lại, cùng con đến mật thất đi.” Túi sữa nhỏ cười bí hiểm, lông mi đậm chớp chớp, giống như cánh bướm.


“Được rồi.” Cô nhắm hai mắt lại.


Hứa Nhã Thanh ôm cô, cùng nhau vào trò chơi, sau đó đỡ cô ngồi vào trên ghế sô pha.


Túi sữa nhỏ nhảy lên sân khấu: “Mẹ, chúng ta bắt đầu chuẩn bị, mẹ đừng mở mắt, đợi bọn con nói ok mẹ mới được mở ra.”

” Được, mẹ không mở.” Hoa Hiền Phương cười một tiếng, đợi bất ngờ của con trai.


Hứa Nhã Thanh cùng túi sữa nhỏ chuẩn bị đạo cụ, mười phút sau, túi sữa nhỏ nói: “Được rồi, mẹ, mẹ có thể mở mắt.”

Hoa Hiền Phương mở mắt ra, nhìn thấy túi sữa nhỏ mặc áo ảo thuật gia, thì ra cậu bé muốn diễn trò ảo thuật.



Túi sữa nhỏ lấy một món đồ màu đen trong mũ ảo thuật: “Mẹ, xem kỹ nha, trong mũ không có gì.” Cậu bé đem tay nhỏ đưa vào cái mũ, quay về hướng Hoa Hiền Phương chứng minh là không có gì.


Sau đó cậu bé đặt mũ trên mặt trên bàn, chuyển động một vòng, lật lên, lại đem tay nhỏ bé mà bỏ vào, từ bên trong lấy ra một con thỏ trắng.


“Oa, thật là giỏi nha.” Hoa Hiền Phương dùng sức vỗ tay.


Túi sữa nhỏ đưa thỏ con cho Hứa Nhã Thanh, lại đem tay nhỏ bé vào bên trong và lấy ra một cái khăn lụa.


“Mẹ, tặng cho mẹ.” Cậu bé chạy đến trước mặt Hoa Hiền Phương, đem khăn lụa đưa cho cô: “Con biểu diễn tốt không?”

“Thật tốt, Tiểu Quân nhà chúng ta sắp thành ảo thuật gia rồi.” Hoa Hiền Phương vô cùng yêu thương hôn cậu bé..


Cậu bé toét miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh: “Là thầy Locke dạy con, con còn nuôi một con thỏ tên nữa đấy.”

Hứa Nhã Thanh đưa thỏ vào trong lồng, vuốt ve đầu của con trai: “Tháng trước, con nói muốn học ảo thuật, anh mời cho con một thầy giáo, con rất thông minh, đã học hết mấy trò ảo thuật.”

Hoa Hiền Phương cười một tiếng: “Khó trách dù đường xa thế nào cũng đòi đến đây, thì ra đang lén học ảo thuật.”

Nhỏ nãi túi giảo hoạt cười một: “Con muốn cho mẹ ngạc nhiên, nên bảo ba nói dối mẹ.
Sau này khi mẹ không vui, con diễn ảo thuật cho mẹ có được hay không?”

“Được.” Hoa Hiền Phương đem con trai kéo vào trong ngực.


Mặc dù cậu bé rất nhỏ, nhưng là rất hiểu chuyện, cậu bé chính là món quà thượng đến tặng cho cô.


Hứa Nhã Thanh nở nụ cười quyến rũ: “Anh cũng đi theo học mấy chiêu.”

Anh giơ tay ra, lấy một bông hoa hồng giữa những đầu ngón tay: “Hoa đẹp và mỹ nhân.”

Cô nhận lấy hoa, mỉm cười giống như một giọt nước rơi xuống, dần loang rộng ra.


Con trai lớn sở dĩ lạc quan, vui vẻ, bởi vì cậu có một người bố tốt, làm cho cả nhà hài hòa, cười vui hạnh phúc.


Mà hai đứa bé trong bụng, không có may mắn như vậy, ngay cả lần đầu gặp nhau cũng chạy mất, người đó chỉ mang đến bi ai thất vọng.




Lục Kiến Nghi đi bệnh viện lấy bản sao CD siêu âm, suốt một ngày, anh cũng ngồi trước máy vi tính nhìn ảnh siêu âm đứa trẻ.


Hoa Hiền Phương mãi cho đến buổi tối mới rời biệt thự của Hứa Nhã Thanh.


Đi vào trong xe, cô mới phát hiện người lái xe đã được thay đổi, không phải Khải Liên, mà là Lục Kiến Nghi.


Vốn dĩ trên mặt cô nở nụ cười dịu dàng, khi thấy anh, giống như có trận lũ cuốn đi mọi niềm vui.


“Anh tới làm gì?”


“Đón vợ về nhà.” Lục Kiến Nghi để ý hết biểu cảm của Hoa Hiền Phương, cả người đều giống đang ngâm trong nước biển, lên lên xuống xuống.


Anh không về nhà bố mẹ vợ mà đi đến biệt thự quanh hồ.


Hai người mâu thuẫn, hai người tự giải quyết tương đối dễ hơn.


Hoa Hiền Phương bây giờ chỉ nghĩ một chuyện, đó là không muốn cãi nhau.


“Lục Kiến Nghi, chúng ta lại không thể ở riêng một đoạn thời gian sao, để tôi an tâm dưỡng thai, tôi không muốn gặp lại anh.
Ngày hôm qua anh rời đi, không cần trở lại nữa, tốt nhất vĩnh viễn biến mất trong thế giới của tôi cũng được.”

Khóe miệng Lục Kiến Nghi khẽ co rút: “Em có thể không có anh, nhưng con chúng ta thì không được.”

“Chúng có tôi là đủ rồi.” Hoa Hiền Phương nói xong, đi thẳng lên lầu.


Túi sữa nhỏ thở dài, giơ tay lên, kéo kéo vạt áo Lục Kiến Nghi: “Bố Ma vương, có chuyện con muốn nói, để bố chuẩn bị sẵn.”

“Chuyện gì?” Lục Kiến Nghi phiền não, ngồi lên phía trên

“Mẹ muốn ly dị với bố, mẹ nói chờ em trai em gái ra đời xong, tìm luật sư tốt nhất cùng bố ly dị.
Mẹ còn nói sau khi ly dị, liền rời khỏi thành phố Long Minh, rời đi quốc gia này, không trở lại đây nữa.”

Túi sữa nhỏ rất nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi co rút lại, quả nhiên anh bị phán án tử hình, không có cơ hội biện hộ.


Anh ôm đầu, vùi mặt vào vô lăng.


Túi sữa nhỏ giống như người lớn, vuốt ve đầu anh: “Bố Ma vương, sao lại phải bỏ mẹ.
Biết cái gì gọi là không đánh mà thắng không? Cuộc chiến của bố và ba là như vậy, ba còn chưa giành mẹ nữa, bố thật đáng thương.”

Cậu lắc đầu một cái, lên lầu.


Lời này, từng chữ từng chữ như đâm vào tim Lục Kiến Nghi.



Anh kêu Hoa Hiền Phương cho anh bốn tháng, giờ phút này, anh mới ý thức tới, anh căn bản sẽ không có bốn tháng.


Quan hệ của Hoa Hiền Phương với anh đã yếu ớt như cọng rơm, lúc nào cũng có thể đổ vỡ.


Đi đến lầu, cửa phòng bị Hoa Hiền Phương khóa.


Anh chỉ có thể lấy chìa khoá mở cửa.


Nghe được tiếng động, Hoa Hiền Phương lập tức nhắm hai mắt lại.


Lục Kiến Nghi đi tới, không có nằm bên người cô, mà là từ trong ngăn kéo cầm ra chăn cùng thảm, bày trên đất.


Nhìn dáng dấp, là muốn phạt mình ngủ dưới đất.


Hoa Hiền Phương len lén mở kẽ mắt nhìn một cái, lại nhắm lại, làm bộ cái gì cũng không thấy.


Phòng yên lặng đến đáng sợ, dường như có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh.


Không biết qua bao lâu, tiếng của anh truyền đến từ trong bóng tối: “Còn nhớ khi chúng ta mới vừa kết hôn, em ngủ bên cạnh anh như vậy, Nhưng khi đã ngủ với em quen rồi, em lại bỏ anh mà đi.
Đoạn thời gian đó, mỗi ngày anh đều ngủ ở trên sàn nhà, nhưng làm sao cũng không ngủ được, không có rượu, không có thuốc ngủ, anh không có cách nào chợp mắt được.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận