“Tôi biết, là lần đầu tiên của cô, nếu như cô chưa kết hôn thì tốt rồi, như vậy tôi có thể cưới cô, chịu trách nhiệm với cô.” Anh ta thở dài nặng nề.
Cô lắc đầu: “Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm.
Chỉ hy vọng anh có thể giữ kín bí mật này, không được tiết lộ một lời, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Tôi biết chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô, tôi sẽ không nói.” Anh nghiêm nghị và kiên định nói.
“Anh phải thề!” Cô không yên tâm, nếu như nhà họ Lục và Lục Kiến Nghi biết được chuyện này, còn không biết sẽ dẫn tới sóng gió gió lớn như thế nào, phải khoá chặt miệng anh ta lại.
“Được, tôi thề.” Anh nghiêm túc gật đầu và giơ bàn tay lên “Nếu như tôi tiết lộ chuyện này ra ngoài một chữ, thì sau này tôi sẽ không lấy được vợ, ở giá suốt cả đời”.
Giờ cô mới yên tâm.
Thật ra, nghĩ lại, chuyện đã xảy ra rồi, người đàn ông này là Hứa Nhã Thanh, dù sao cũng tốt hơn một kẻ cặn bã, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
“Anh có thể trả lại chiếc vòng cho tôi được không?”
“Vốn dĩ chính là của cô.
Nên trả lại cho chủ.” Anh tháo chiếc vòng ra, đeo vào cổ tay cô “Cô có thể đừng để chuyện này ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta được không?”
Cô giơ hai ngón trỏ đặt lên thái dương, nhắm mắt lại suy nghĩ một cách nhanh chóng, sau đó mở mắt ra, cười tinh quái: “Được rồi, tôi đã định dạng lại nó rồi.
Chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Tôi không nhớ nữa, không xảy ra chuyện gì cả.”
Hứa Nhã Thanh cười khanh khách, mô phỏng lại dáng vẻ của cô: “Tôi cũng định dạng lại rồi.
Chúng ta vẫn là bạn tốt, là tình bạn thuần khiết nhất.”
“Ừ.” Cô cười khúc khích, tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong căn phòng, xua tan tất cả khói mù xung quanh, cũng cảm nhiễm cho Hứa Nhã Thanh.
Có tiếng gõ cửa truyền đến, là Từ Nhã Phượng: “Em vừa mới trả lời một cuộc điện thoại, các người đã không thấy đâu rồi.”
“Anh đưa cô ấy đi dạo một vòng.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười đưa cô xuống lầu.
Hứa Nhã Phượng đề nghị đi câu cá ở bên hồ.
Hoa Hiền Phương chưa bao giờ đi câu cá, cũng rất muốn thử một chút.
Khi đến bên hồ, Hứa Nhã Thanh ở bên cạnh hướng dẫn cô đặt mồi, thả câu, chẳng mấy chốc cô đã câu được một con cá diếc.
“Cô có tài câu cá đấy!” Hứa Nhã Thanh giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Hứa Nhã Phượng vừa câu cá vừa uống cà phê, vẻ mặt vô cùng thoải mái: “Hai ngày nữa là lễ đính hôn của chị dâu và Tần Nhân Thiên đúng không?”
“Hình như là vậy, chuyện trong gia đình, bọn họ rất hiếm khi nói với tôi, tôi cũng không rõ lắm.” Cô nhún vai.
“Nếu Tần Nhân Thiên phục hồi trí nhớ và phát hiện ra mình đã làm chuyện nực cười như vậy, anh ta có phải sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh không?” Hứa Nhã Thanh cười haha, mang mấy phần châm chọc.
“Anh ta không thích Lục Kiều Sam sao?” Hoa Hiền Phương hơi giật mình.
“Mặc dù bọn họ đã đính hôn từ khi còn nhỏ, nhưng tính cách họ hoàn toàn không hợp.
Tần Nhân Thiên là một người sống buông thả, tự do tản mạn, giống như một con báo hoang trong rừng, không thể bị bất cứ ai khống chế.
Còn Lục Kiều Sam có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, lại chiếm hữu thuần chất, luôn hy vọng có thể kiểm soát và chiếm giữ anh ấy.
Vì vậy, anh ấy nhìn thấy Lục Kiều Sam thì rất đau đầu.
Khi còn học trung học, anh ấy đã thề trước công chúng rằng cả đời này sẽ không bao giờ kết hôn với Lục Kiều Sam.” Hứa Nhã Phượng nói.
Đôi mắt đen nháy của Hoa Hiền Phương lóe lên.
Chẳng trách hôm qua cô bé Lolita đã nói rằng nếu Tần Nhân Thiên không bị mất trí nhớ, chắc chắn sẽ không kết hôn với Lục Kiều Sam.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của Lục Kiều Sam, dường như rất thích anh ấy.
Hứa Nhã Phượng không hổ là một sinh viên ngành tâm lý học, cô ấy phân tích tính cách rất chính xác, cô ấy thực sự là dính sát rạt, giống như keo 502, dục vọng chiếm hữu giống như Lục Kiến Nghi.
Tần Nhân Thiên chỉ là kéo cô một chút, cô ta liền cảm thấy cô đang quyến rũ Tần Nhân Thiên.
Đoán rằng, chỉ cần một người phụ nữ đến gần Tần Nhân Thiên, cô ta đều sẽ có loại phản ứng quá khích này.
“Tôi nghe người trông nhà kể rằng sau khi Tần Nhân Thiên mất trí nhớ, tính tình cũng thay đổi rất nhiều.” Cô ngập ngừng hỏi.
“Quả thực rất lớn.
Từ một nhà thám hiểm biến thành một nghệ sĩ, anh ấy trước đây trời nam đất bắc, không có nơi nào không tới, thường làm cho bố mẹ nhà họ Tần vừa lo lắng vừa tức giận.
Bây giờ mỗi ngày đều lặng lẽ ở nhà, chơi nhạc vẽ tranh, giống như bị linh hồn khác nhập vào cơ thể vậy.” Hứa Nhã Thanh nói.
Trái tim của Hoa Hiền Phương đột nhiên nhảy lên cổ họng, linh hồn nhập thê, trên đời này sẽ có linh hồn nhập thể sao?
“Anh ấy trước đây có biết vẽ tranh, biết sáng tác không?”
“Không biết, anh ấy không thích những thứ thơ mộng và đẹp như tranh vẽ.” Hứa Nhã Thanh lắc đầu.
Hoa Hiền Phương cắn chặt môi dưới, một ý tưởng hoang đường, linh dị, đến bản thân cô cũng không dám tin trong đầu mình lại hiện lên suy nghĩ như vậy: “có thể thật sự bị linh hồn khác nhập vào người không? Anh ấy đã biến thành một người khác.
Một người không thể nào sau khi mất trí nhớ, lại có được những kỹ năng mà trước đó chưa bao giờ có được, phải không? ”
Cô thấp giọng nói, linh hồn đó có thể là của Thạch.
Trông bọn họ giống nhau đến như vậy, không có mối liên hệ bí ẩn nào là không thể, linh hồn Thạch đã nhập vào cơ thể anh ấy là có khả năng.
Hứa Nhã Phượng đẩy chiếc kính gọng vàng lên sống mũi: “Điều này được giải thích một cách khoa học.
Không gọi là linh hồn chiếm hữu cơ thể mà là hội chứng hậu thiên tính học giả.
Thông thường một người sau khi não trái bị tổn thương, đột nhiên xuất hiện toán học bất phàm, âm nhạc hoặc là nghệ thuật đều có thể, nguyên nhân của căn bệnh này vẫn đang được nghiên cứu, nhưng hầu hết các chuyên gia cho rằng khi não trái bị tổn thương, não phải chịu trách nhiệm bù đắp các chức năng đã mất của não trái, do đó kích thích tiềm năng của bộ não.
Khi cô ấy nói vậy, hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô đã biến mất ngay lập tức.
Hóa ra chuyện này là có lý giải khoa học, không hổ là sinh viên đầu ngành tâm lý học.
“Còn về tính cách, tại sao tính cách lại thay đổi sau khi mất trí nhớ?”
“Tính cách của một người phần lớn là do hậu thiên tạo thành.
Nếu quên hết tất cả trải nghiệm, thì sẽ được khôi phục hình dáng của một đứa bé, và tính cách sẽ được khôi phục về trạng thái nguyên thủy nhất.” Hứa Nhã Phương chậm rãi nói.
Một chút cảm giác thất vọng giống như sóng biển cuốn lấy cô, hết đợt này đến đợt khác.
Tần Nhân Thiên có liên quan gì đến Thời Thạch không?
Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là từ nhà họ Lục gọi đến.
“Người phụ nữ ngu ngốc, lăn về đây ngay lập tức!” Có một tiếng gào thét trầm thấp qua điện thoại, sau đó thì cúp máy.
Giọng nói gắt gỏng, mệnh lệnh ngắn gọn, cô gần như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của người đàn ông ở đầu dây bên kia thật ảm đạm, như thể một cơn bão táp sắp ập đến.
Lần trước anh trực tiếp xử lý cô trong phòng làm việc, cũng không ngại ảnh hưởng chút nào, không biết hôm nay khi trở về sẽ trừng phạt cô như thế nào?
Nghĩ đến đây cô không khỏi rùng mình.
Hứa Nhã Thanh tinh ý nhận ra được sự khác thường của cô: “Là Lục Kiến Nghi gọi sao?”
“Ừ.” Cô gật đầu, sắc mặt tái nhợt: “Tôi phải đi rồi.”
“Anh ấy nhất định rất để tâm đến việc cô qua lại với người khác giới, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông đều là như vậy.” Hứa Nhã Phượng nói.
Đôi môi quyến rũ của Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười ranh mãnh: “Không sao đâu, quay về cô làm như vậy…” Anh thấp giọng lẩm bẩm mấy câu.
Hoa Hiền Phương kinh ngạc, hai mắt trợn to hơn cả chuông đồng: “Không phải chứ, anh chắc chắn muốn tôi nói như vậy sao?”
“Chắc chắn.” Hứa Nhã Thanh và em gái nhìn nhau cười ranh mãnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...