“Ba tháng, ba tháng sau, tôi nhất định sẽ đem kẻ có tội đến trước phần mộ của Thời Thạch, khiến anh có thể hóa giải những khúc mắc.” Anh ta nói một cách quả quyết và kiên định.
Trái tim Hoa Hiền Phương bỗng thắt lại.
Cô ấy có thể cho anh thời gian ba tháng.
Ít nhất anh phải làm được như thế.
Đây là sự khoan dung lớn nhất của cô rồi.
Nếu như anh ấy không làm được, thì bọn họ sẽ kết thúc.
“Được, em tin anh, nếu như anh làm em thất vọng, cả đời này em sẽ không để ý đến anh nữa.”
Sau khi trở về, hai người nằm trên giường, trầm mặc không nói gì.
Nếu không bùng nổ trong sự im lặng thì sẽ chết trong sự im lặng, bọn họ chưa từng là kiểu thứ hai.
Mặc dù có lời cam kết ba tháng, nhưng cũng không có nghĩa là Hoa Hiền Phương sẽ tha thứ cho những gì anh đã làm.
Chuyện này giống như một cái gai găm vào tim họ, cứ cử động là sẽ thấy đau nhói, khiến cô không thể nào vô tư ở bên cạnh anh như trước kia nữa.
Lục Kiến Nghi buồn rầu vô cùng, nhưng chuyện anh có thể làm chỉ là im miệng và không nói gì cả, bởi vì anh ấy cần thời gian, có giải thích thêm cũng là dư thừa, chỉ thêm phần rắc rối mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Hiền Phương tỉnh dậy, ăn sáng xong, đi ra ngoài.
Lục Kiến Nghi đi đến: “Đi đâu?”
“Em đi đến một nơi, anh không được đi cùng.” Cô lạnh lùng ném lại một câu, dập cửa “cạch” một cái rồi đi mất.
Hoa Phi từ ban công đi vào, thờ dài một tiếng: “Anh rể, hai người vẫn chưa làm hòa sao, hai vợ chồng không phải là cãi nhau đầu giường rồi làm hòa ở cuối giường sao?”
“Phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm, không còn cách nào cả.” Lục Kiến Nghi nhún vai, khuôn mặt tỏ vẻ bất lực.
Hoa Phi đặt tay lên vai anh ấy: “Anh phải nhớ kỹ, chị của em là người ưa mềm không ưa cứng, anh phải dùng sự dịu dàng để khiến chị ấy mềm lòng.”
Khuông mặt Lục Kiến Nghi lộ ra vẻ đau khổ nhưng không dễ nhìn ra, người phụ nữ đó với Thời Thạch, nhu mì như nước, nhưng đối với anh ấy thì lại như sắt đá, không tâm không phế.
Hoa Hiền Phương đến viện dưỡng lão thăm bà nội của Thời Thạch.
Bà nội sống trong căn phòng VIP tốt nhất, có người chăm sóc riêng, ý tá nói là do cháu của bà ấy sắp xếp.
nhưng cháu của bà ấy chỉ có một mình Thời Thạch, cô ấy đang đoán, có thể là Tần Nhân Thiên.
Sau khi cô ấy bước vào phòng, nghe có tiếng nói: “Bà nội, mật quýt có ngọt không?”
“Ngọt, ăn ngon lắm.” Bà Thời cười nói: “Thạch à, cháu phải đến thăm bà thường xuyên nhé, cháu không biết đâu, hai bác của cháu đều nói cháu chết rồi, rõ ràng là còn sống nhăn ra đây, chắc chắn là họ muốn ngôi nhà của tổ tiên chúng ta, vậy thì bà nội sẽ để lại căn nhà này cho cháu, di nguyện này của nội, cháu nhất định phải nhận lấy, nhất định không được để bà cô của cháu cướp đi mất.”
“Bà yên tâm đi, bà nội, cháu nhất định sẽ nhận lấy thật cẩn thận…”
Hoa Hiền Phương sững lại, lúc mở cánh cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú ở bên trong.
Cô ấy ngây người trong thoáng chốc, nghĩ rằng mình hoa mắt, nhưng ngay sau đó liền định thần lại, nhận thức ra đây không phải là Thời Thạch mà là Tần Nhân Thiên.
Nhưng anh ấy ở đây thăm bà nội lại khiến cô ấy bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây?”
“Đương nhiên là thăm bà nội rồi.” Tần Nhân Thiên mỉm cười, trên khuôn mặt khôi ngô lộ ra một chút ám muội.
Đầu óc của bà nội lúc thì minh mẫn, lúc thì hồ đồ, lúc này, bà vừa nhìn đã nhận ra là Hoa Hiền Phương đã đến.
“Hiền Phương, cháu đến rồi, bà và Thời Thạch vừa nhắc đến cháu xong.”
“Bà nội, cháu rảnh nên liền đến thăm bà.” Hoa Hiền Phương đi đến, nắm lấy tay bà.
Cô nhớ lúc nhỏ, bà thường dạy cô cắt giấy, cô rất giỏi cắt giấy, có thể cắt thành hình bất cứ thứ gì.
Ánh mắt của bà Thời nhìn xuống bụng cô, mắt bỗng sáng lên: “Hiền Phương, có phải cháu có em bé không?”
Hoa Hiền Phương vô thức kéo áo khoác che lại, muốn giấu chuyện mang thai, bà Thời xua tay cười lên, miệng không khép được: “Thời Thạch, Hiền Phương có em bé rồi, sao cháu không nói với bà, nhà họ Thời có đời sau rồi, bà trở thành cụ nội rồi.”
Tần Nhân Thiên đưa tay ra, nắm lấy vai Hiền Phương: “Bà nội, cháu kết hôn với Hoa Hiền Phương rồi, đương nhiên là có em bé rồi, bà nhất định phải giữ gìn sức khỏe, nhìn chắt của bà ra đời, trưởng thành.”
Hoa Hiền Phương hơi chóng mặt, nhưng không nói gì, chỉ cần bà vui, có giả vờ một chút cũng không sao.
“Bà sẽ sống thật tốt.” Bà Thời đưa tay ra, xoa lên bụng Hoa Hiền Phương: “Mấy tháng rồi?”
“Đến tuần sau là được bốn tháng rồi.” Hoa Hiền Phương nhỏ nhẹ nói.
“Đi siêu âm chưa, là trai hay gái?” Bà Thời hỏi.
“Bà Nội, là thai đôi, cháu nghĩ là một bé trai và một bé gái.” Tần Nhân Thiên ngồi bên cạnh cười nói, giọng điệu như thế đứa bé trong bụng Hiền Phương thật sự là con của anh ta.
“Tốt, tốt, tốt…” Bà Thời liên tục nói, cười híp mắt.
Hoa Hiền Phương thấy trong lòng từng gợn chua xót.
Cô nhớ lại sau khi Thời Thạch xảy ra chuyện, bà Thời liền đổ bệnh, ngày nào cũng khóc, ngóng trông cháu nội trở về, khóc nhiều đến nỗi tổn thương cả đôi mắt.
Cũng từ đó, đầu óc bà không còn minh mẫn nữa, thường nói chuyện một mình, cảm thấy Thời Thạch vẫn còn sống, vẫn còn đang ở bên cạnh bà, chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu không có vụ tai nạn xe đó, lúc này, cô và Thời Thạch dẫn con của mình, cùng với bà nội đi dạo trên bãi biển Hồ Nam.
Bà Thời lại có thể dạy bọn trẻ cắt giấy, cũng sẽ không đổ bệnh, cũng không nhớ nhớ quên quên thế này.
Về sau, hai người đẩy bà đi đi dạo trên bãi cỏ, cùng ăn bữa trưa, rồi mới rời đi.
Đến cửa viện dưỡng lão, Tần Nhân Thiên hỏi: “Có muốn đến xem căn phòng cũ nhà anh không?”
“Căn phòng cũ nhà anh?” Hoa Hiền Phương hơi choáng: “Anh diễn nhập tâm quá rồi đấy phải không?”
Tần Nhân Thiên nở nụ cười gian trá: “Em chưa từng nghĩ, anh có thể là Thời Thạch mà không phải là Tần Nhân Thiên sao?”
“Chưa từng nghĩ thế.” Cô lắc đầu không do dự: “Tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Vậy lúc anh mất trí nhớ thì có giống như cậu ấy không?” Tần Nhân Thiên nhướng mày.
Hoa Hiền Phương hơi ngây người, đôi mắt lại càng thêm sắc bén: “Giống hay không giống thì làm sao? Dù sao anh cũng không phải anh ấy.”
“Tục ngữ nói thật đúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chỉ cần chưa nhìn thấy thi thể thì có khả năng còn sống sót, đúng không?” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói.
Hoa Hiền Phương rũ mắt, hàng mi dày trên khuôn mặt trắng nõn, lộ ra vẻ bi thương: “Bảy năm rồi, nếu như anh ấy vẫn còn sống, nhất định sẽ quay trở lại.
Nước sông sâu như thế, cảnh sát nói khả năng còn sống là bằng không, thi thể của anh ấy có khả năng đã xuôi theo dòng sông mà trôi ra biển rồi, không thể tìm được nữa.”
Đôi mắt nâu của Tần Nhân Thiên khẽ động: “Nếu như anh ấy thật sự chưa chết, có một ngày sẽ trở lại, cô có trở về bên cạnh anh ấy không?”
Hoa Hiền Phương lặng đi.
Bảy năm nay, cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, chẳng mấy chốc mà thành mẹ của ba đứa con rồi, không thể như hồi xưa, cứ kích động lên là bỏ nhà đi ra nước ngoài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...