Đợi đến khi anh thỏa mãn và buông cô ra, mặt trời đã lặn ngoài cửa sổ.
Ý thức của Hoa Hiền Phương chỉ còn lại một phần, cô nằm bất động trên sô pha một lúc lâu mới tỉnh lại.
Khi Lục Kiến Nghi bước ra từ phòng tắm, đã ăn mặc chỉnh tề, cao quý và tao nhã, giống như một đế vương.
Còn cô không có quần áo để mặc nữa.
Những mảnh vụn trên mặt đất đều là quần áo đã bị anh xé nát.
Anh thực sự mạnh mẽ vô cùng, thứ cô mặc là đồng phục rầy rà, cũng có thể bị anh xé nát.
“Tôi làm sao đi ra đây?” Cô yếu ớt hỏi.
Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Anh đã quá mất kiểm soát rồi, nhưng là cô tự mình chuốc lấy!
Bước đến bàn làm việc, anh cầm điện thoại lên gọi cho thư ký Alice: “Mang đến một bộ đồng phục của nhân viên nữ, size M.”
Ngay sau đó Alice đã đến gõ cửa.
Lục Kiến Nghi không để cô ấy vào, di chuyển tôn giá đích thân đến mở cửa, bảo cô ấy đưa quần áo vào qua khe cửa.
Alice biết ai đang ở bên trong, khi Hoa Hiền Phương đến lấy thẻ, cô ấy đã nhìn thấy.
Chủ tịch và các nhân viên nói chuyện đều ở trong phòng họp.
Ngoại trừ trợ lý đặc biệt và thư ký trưởng, chưa từng có người phụ nữ nào khác bước vào văn phòng chủ tịch, ngay cả Tiêu Ánh Minh cũng không có tư cách này.
Nhưng mà Hoa Hiền Phương, một nữ nhân viên mới đến mấy ngày còn chưa hết thời gian thử việc đã được bước vào, còn là lần thứ hai.
Điều quan trọng nhất là cả buổi chiều cô ta đều không ra ngoài, chủ tịch còn lấy quần áo cho cô ta.
OMG, quá chấn động rồi!
Cô ấy không dám biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt thản nhiên giống như không biết chuyện gì, không có chuyện gì xảy ra.
Những người có thể được tuyển vào văn phòng chủ tịch đều là người tinh tường.
Lục Kiến Nghi ném quần áo cho Hoa Hiền Phương.
Cô không mặc nó vào ngay lập tức, mà cực kỳ nhỏ giọng nói: “Chỗ này của anh có bao nhiêu phòng tắm?”
“Làm cái gì vậy?” Anh cau mày.
“Tôi muốn mượn dùng một chút, nhưng sợ anh chê bẩn, tôi dùng xong anh sẽ tìm người dở nó ra, vậy thì tôi sẽ thật có lỗi với phòng tắm đó.” Đôi mi dài và dày của cô chớp nháy.
Lục Kiến Nghi trừng mắt nhìn cô, trên mặt lộ ra một chút biểu hiện kỳ quái, giống như có chút dở khóc dở cười.
“Dùng đi.
Dùng xong tôi sẽ tiệt trùng.”
“Ừ, cám ơn.” Cô thu dọn quần áo, loạng choạng bước vào, đôi chân vẫn có chút yếu ớt.
Cô mặc một bộ đồng phục đúng quy cách, cũng có một sức hấp dẫn đặc biệt, chỉ là …
Ánh mắt anh rơi vào chân váy của cô.
Váy không dài, chỉ đến đầu gối.
Chết tiệt, là tên ngốc ngào đã thiết kế đồng phục đi làm, váy lại ngắn như vậy.
Người phụ nữ này mặc trên người cả ngày, không phải là mời ong gọi bướm đến hay sao?
Trên mặt anh hiện lên một ngọn lửa bất mãn.
Lo sợ anh lại lần nữa bùng phát, cô hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài, không thèm nói lời chào với anh.
Một tia sáng lạnh lẽo u ám xẹt qua mắt Lục Kiến Nghi, còn có chút cáu kỉnh.
Anh chưa bao giờ mất kiểm soát, cũng quyết không để cho mình mất kiểm soát, nhưng ma nữ này, vừa ngốc vừa bẩn, vừa đáng ghét vừa phiền phức, tại sao mỗi phút giây đều có thể đột phá phòng tuyến của anh, rốt cuộc là có năng lực gì?
Ở dưới lầu, nhóm Zalo của bộ phận thiết kế sớm đã bùng nổ rồi.
Hoa Hiền Phương được chủ tịch gọi đến văn phòng, cả buổi chiều vẫn chưa thấy về.
“Sếp lớn mỗi tuần chỉ đến một lần, không bao giờ có ngoại lệ.
Tuần này lại đến lần thứ hai, hơn nữa vừa đến đã gọi Hoa Hiền Phương đến rồi.”
“Ngoại trừ trợ lý đặc biệt và nhân viên của phòng chủ tịch, trước giờ chưa từng có ai vào văn phòng của chủ tịch Lục.
Hoa Hiền Phương mới đến đây được một tuần, đã vào đến hai lần!”
Lần trước, mọi người đều cho rằng cô “vinh hạnh” được chủ tịch gọi tên là vì đã đắc tội với Tiêu Ánh Minh cho nên cũng không quan tâm lắm.
Nhưng rõ ràng, bọn họ đã đoán sai rồi.
Cô không bị sa thải, còn êm đẹp ở lại công ty.
Lần này, sự tò mò của bọn họ lại bùng lên.
Chủ tịch lại gọi cô ấy đến làm gì vậy?
“Nói cho mọi người biết, tôi đã phát hiện ra một bí mật lớn.
Hoa Hiền Phương là một sinh viên mới tốt nghiệp.
Sinh viên mới tốt nghiệp vào công ty đều với thân phận là thực tập sinh, nhưng Hoa Hiền Phương đã được tuyển dụng làm nhân viên chính thức.”
“Không lẽ cô ấy có hậu đài sao?”
Tiêu Ánh Minh nhìn vào nhóm Zalo, tức giận và trực tiếp gõ vào màn hình điện thoại.
“Cô ta có hậu đài cái rắm, chính là người quê mùa ở nông thôn.
Mọi người nhìn đi, cô ta nhất định là không thể qua được thời gian thử việc, không chừng ngày mai đã bị tống cổ đi rồi.”
Lục Kiến Nghi chắc chắn là đang dạy dỗ cô ta, có lẽ mặt cô ta sưng tấy lên nên không dám ra ngoài gặp người khác.
Bởi vì bối cảnh của Tiêu Ánh Minh, mọi người không dám trực tiếp chọc giận cô ta, nhưng trong lòng họ đã có sẵn ý tưởng.
Cô ta đã ở cùng chủ tịch mấy năm rồi, khó tránh bị nhàm chán, xung quanh chủ tịch có nhiều phụ nữ như vậy, muốn đổi khẩu vị là chuyện rất bình thường.
“A Minh, cô có quan hệ tốt như vậy với chủ tịch, tại sao chưa bao giờ đến văn phòng chủ tịch?” Một nhà thiết kế hỏi.
“Tôi mỗi ngày đều đến nhà anh ấy, còn cần vào văn phòng sao?” Tiêu Ánh Minh vô cùng tức giận, ánh mắt hung hãn nhìn cô ta qua tấm kính ngăn cách.
Bọn họ đang thảo luận sôi nổi.
Hoa Hiền Phương bước vào.
Phòng làm việc đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.
“Hoa Hiền Phương, chủ tịch gọi cô đến làm gì vậy?” Đồng nghiệp Jane không nhịn được hỏi.
“Lần trước tôi pha cà phê cho chủ tịch, anh ấy nói rất ngon, bảo tôi pha một cốc khác cho anh ấy.” Cô lắp ba lắp bắp nói.
Xuống lầu, đầu óc của cô choáng váng, vừa nghĩ ra một cái cớ khập khiễng như vậy.
“Pha cả một buổi chiều sao?” Jane thắc mắc.
“Sau đó tôi làm chút việc cho chủ tịch.” Cô ấy qua loa nói.
“Chuyện gì vậy?” Jane hỏi cặn kẽ đến cùng.
“Cô có thể đi hỏi chủ tịch, anh ấy bảo nói, tôi mới dám nói.” Hoa Hiền Phương nhún vai, cô biết mình nói như vậy sẽ không có người dám hỏi tiếp nữa.
Tiêu Ánh Minh hung ác nham hiểm bước tới, ánh mắt sắc lạnh, nhìn thấy rõ vết bầm tím trên cổ cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...