Hoa Hiền Phương nhún vai, “Nếu cô đổ oan cho tôi hại cô, tôi đương nhiên cũng phải phản biện cho mình chứ!”
“Cô chỉ xảo biện, cô muốn tránh tội mà thôi.” Lục Kiều Sam chống nạnh, vẻ mặt hung dữ, giống như ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô, “Cô, mợ, con là cháu gái của mấy người, mấy người phải tin con, đừng để bị cô ta lừa.
Cả nhà chúng ta đều bị cô ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi, chỉ có con và mẹ là còn tỉnh táo, mọi người nhất định phải tỉnh táo, trừng phạt cô ta thật nặng, trừ hại cho nhà họ Lục.”
Vẻ mặt của cô nhỏ có chút nghiêm nghị, “Kiều Sam, từ bé cho đến tận bây giờ con đều không hiểu một điều chính là thế giới này không chỉ xoay quanh một mình con.”
Khoe miệng Lục Kiều Sam khẽ động, cô nhỏ nói vậy rõ ràng là đang dạy dỗ cô.
Trong suy nghĩ cô ta, từ bé cho đến lớn trái đất vốn quay xung quanh mình, cô ta lúc nào cũng cao quý, người người theo sau.
Cho dù cô có muốn cái gì đi chăng nữa, bà Lục cũng sẽ cố hết sức để làm thỏa mãn yêu cầu của cô.
Sự xuất hiện của Hoa Hiền Phương khiến cô cảm thấy vô cùng thất bại.
Hoa Hiền Phương chẳng cần làm gì nhưng vẫn có được tình yêu của Tần Nhân Thiên, thậm chí còn khiến Tần Nhân Thiên bỏ rơi cô ta, không nhìn cô lấy một cái.
Rõ ràng cô ta mới là người phụ nữ quyến rũ nhất, xinh đẹp nhất thành phố Long Minh, có ai có thể so sánh được với cô ta chứ? Nhưng tại sao một ả đàn bà thấp kém hạ tiện như Hoa Hiền Phương sao có thể cướp đi sự nổi bật của cô ta được chứ?
“Cô, con là cháu gái của cô, sao cô có thể nói với con như vậy chứ?”
“Cô con nói không có sai, con bị chiều hư mất rồi!” Bà cụ tiếp lời, nói xong liền đi ra ngoài.
Những người khác cũng đi theo.
Khuôn mặt bà Lục sẽ co quắp, lời nói của bà cụ không chỉ khiển trách con gái bà, mà còn khiển trách bà bất lực, không dạy được con cái.
Đi đến bãi cỏ bên ngoài, Hoa Hiền Phương đặt một viên bi xuống đất, “Loại cỏ này giống với sân của Lục gia, tôi muốn làm một thí nghiệm.”
Cô giẫm phải viên bi, Lục Kiến Nghi nhanh chóng đưa tay ra bảo vệ cô, kẻo lỡ tay trượt chân ngã trên mặt đất.
“Em không sao.” Cô xua tay nói vô cùng rõ ràng: “Em đã thử mấy lần chỗ chị cả ngã rồi, nếu hòn bi rơi trên nền bê tông thì rất dễ trượt, nhưng rơi trên cỏ sẽ không như vậy.
Trừ khi có người cố tính chà xát viên bi, nếu không vẫn có thể giữ cơ thể đứng yên.
”
Lục Kiều Sam giống như bị nói trúng, miệng gào lên, “Cô nói dối, chẳng lẽ tôi lại cố tình làm vậy để mình sẩy thai?”
Hoa Hiền Phương cũng không nghĩ như vậy, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, Lục Kiều Sam không thể muốn giết chính con mình.
Theo suy nghĩ của cô, chắc cô ta làm vậy chỉ để giả vở ngã rồi đẩy cô xuống.
Cô ta nằm ở phía trên, phía dưới có người đỡ, đương nhiên sẽ không sao nhưng còn cô thì nhất định sẽ sẩy thai.
Chẳng phải trước kia Hoa Mộng Lan cũng từng dùng chiêu này với cô hay sao?
“Tôi chỉ nói sự thật.
Mọi người có thể thử xem tôi nói đúng hay sai.”
Mợ ba giẫm lên viên bi, cọ sát mặt cỏ.
“Thật sự là không trơn.”
Trái tim Lục Kiều Sam khẽ run lên, khuôn mặt thoáng qua vẻ chột dạ, “Đã xui xẻo thì cho dù uống nước cũng bị nghẹn, chỉ có thể nói ngày ấy con quá xui xẻo, không may trượt chân ngã.”
“Vậy không phải đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao?” Mợ hai nói.
Lục Kiều Sam bĩu môi, “Mợ hai, ý con là con chỉ tình cờ mắc phải thủ đoạn của cô ta mà thôi.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Nếu tôi thật sự muốn hại chị, nhất định tôi sẽ không chọn chỗ như trên bãi cỏ, càng sẽ không đứng gần chị như vậy.
Quan trọng nhất là nếu tôi muốn hại chị, tôi không có khả năng dùng con trai của chính mình, nó mới chỉ có ba tuổi.
Trẻ con sẽ không bao giờ nói dối, bởi chúng rất dễ dàng bán đứng tôi, nếu như cô muốn hại người khác, chị cũng sẽ không lợi dụng một đứa trẻ ngây thơ không biết gì đâu nhỉ?”
Lục Kiều Sam Sơn hừ lạnh, “Thằng ranh kia khác, trong lòng nó toàn ý nghĩ xấu, muốn làm chuyện xấu chẳng phải là dễ như không hay sao.”
Mắt Hoa Hiền Phương thoáng qua sự giận dữ, “Chị đừng dùng bụng dạ xấu xa của mình để phỏng đoán một đứa bé.”
“Hoa Hiền Phương, đừng cố che giấu tội của mình.
Tôi biết cô là loại phụ nữ như thế nào, cô cho rằng mọi người sẽ không nghi ngờ một đứa trẻ nên cô mới bày ra âm mưu này.” Lục Kiều Sam tức giận chỉ tay vào mặt Hoa Hiền Phương, cô ta sợ âm mưu của mình sẽ bị Hoa Hiền Phương lật tẩy.
Hoa Hiền Phương mặt không chút thay đổi, lấy lại bình tĩnh, ngay cả giọng điệu cũng trở nên hững hờ, “Chị cả, muốn chứng minh một người cần có chứng cứ, không phải chỉ bằng miệng là có thể đổi trắng thành đen.
Vừa rồi tôi đã theo dõi màn hình rất cẩn thận, trước khi ngã chị đã cọ mạnh vào viên bi, chị làm vậy để làm gì? Cho dù chị không biết dưới chân mình là viên bi đi chăng nữa, chị chẳng phải cũng sẽ cẩn thận một chút hay sao? ”
Lục Kiều Sam cảm giác bản thân giống như một củ hành tây, còn Hoa Hiền Phương thì đang không ngừng bóc lớp vỏ ngụy trang của cô ta ra.
“Tôi cảm thấy viên bi kia dính vào chân mình nên muốn hất nó ra.”
“Trên thực tế, ngay cả trong trường hợp đó, chị cũng không thể bị ngã được, bởi vì bàn chân còn lại của chị không dẫm lên viên bi, mà chị đứng yên không di chuyển nên việc giữ thăng bằng đúng ra phải rất dễ dàng mới phải.
Nhưng chị vẫn bị ngã, thậm chí còn ngã về phía tôi.
Nếu như tôi không phản ứng kịp, không kịp tránh ra, chị nhất định cũng sẽ đẩy tôi ngã.
Nếu như đây thật sự là âm mưu do tôi thiết kế, tôi chẳng phải nên đứng cách xa chị ra hay sao, làm gì để mình bị liên lụy chứ? ”
Hoa Hiền Phương giọng nói chậm rãi rõ ràng, mạnh mẽ mà sắc bến, không chỉ phủi sạch được nghi ngờ mà còn đẩy hết điểm bất thường quay lại Lục Kiều Sam.
Đáy mắt bà Lục thoáng hiện lên sự lạnh lùng ác độc, ả đàn bà này miệng lưỡi sắc bén, tư duy rõ ràng, con gái bà lại bại dưới tay ả mất.
“Lúc đó bụng Kiều San không thoải mái, nhưng quản gia không chịu để nó về phòng, bắt nó sang khu nhà phụ dành cho khách.
Kiều Sam cảm thấy khó chịu chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, sao có thể để ý đến mấy điều vặt vãnh đó được chứ!” Bà Lục biện minh thay cho con.
Lục Kiều Sam vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy.
Khi đó tôi cảm thấy đau bụng, sợ đứa bé xảy ra chuyện nên muốn nằm nghỉ một lát.
Cho dù lúc ấy có phẩm phải bi đi chăng nữa cũng không có sức để chú ý.
”
Hoa Hiền Phương cười thầm, cô biết rõ đây chỉ là cái cớ, Lục Kiều Sam bất mãn vì bà cụ không để cô ta tùy ý về nhà mẹ để nên mới giả vờ đau bụng để vào trong.
“Đau bụng thì đến bệnh viện, chị vào trong nhà nằm thì có ích gì chứ?”
Lục Kiều Sam lườm cô, “Đây chẳng phải chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai thôi hay sao, tôi cảm thấy nằm một chút là ổn.”
“Đối với một người phụ nữ mang thai, đau bụng không thể là phản ứng bình thường được, nếu thật sự khó chịu, sao chị có thể bình tĩnh được như thế chứ?” Giọng điệu của Hoa Hiền Phương sắc bén, cô không định để cô ta qua loa cho xong việc
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...