Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Tớ tên là Hứa Nhã Phượng, anh tớ là Hứa Nhã Thanh! Mà Tiểu Quân tên đầy đủ là Hứa Kiến Quân.
Những chuyện này cậu không cần phải hỏi Lục Kiến Nghi, hỏi con trai của cậu là có thể xác nhận được.” Hứa Nhã Phượng nói một cách từ tốn.


Hoa Hiền Phương vô cùng kinh ngạc, Lục Kiến Nghi chưa từng nói với cô về Hứa Nhã Thanh, cũng chưa từng nói là Tiểu Quân là con trai của ai.


Điều duy nhất cô biết là Tiểu Quân không phải là con ruột của anh!

Xem ra chuyện Lục Kiều Sam nói cô bỏ trốn hôm trước không phải bỏ trốn với Thời Thạch mà là với Hứa Nhã Thanh.


Hứa Nhã Phượng lại nói tiếp: “Chị dâu, sao cậu lại mất trí nhớ?”

“Tôi ngã đập đầu, chấn động não, quên đi rất nhiều chuyện.” Hoa Hiền Phương nói một cách hời hợt, không nói mọi chuyện cho Hứa Nhã Phượng biết.


Hứa Nhã Phượng nhìn cô với vẻ mặt thâm thúy: “Cậu muốn khôi phục ký ức không?”

“Đương nhiên muốn, không có ý ức tôi cảm giác như mình là một kẻ ngu, cho dù bị người khác lừa gạt cũng không biết.” Hoa Hiền Phương nói không hề do dự.”

“Tớ có thể giúp cậu, tớ là một bác sĩ tâm lý, có lẽ dùng biện pháp thôi miên có thể khơi gợi được ký ức của cậu.” Hứa Nhã Phượng nói.


Hoa Hiền Phương còn có chút do dự, cô suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Làm thế nào để liên hệ với cô.”

“Hỏi Tiểu Quân là được rồi.” Hứa Nhã Phượng mỉm cười rồi nói.


Hoa Hiền Phương quay về sảnh tiệc, Lục Kiến Nghi thấy cô thì vội vàng bước lên đón: “Sao thế, đi đâu mà lại đi từ ngoài vào?”

“Bên trong có chút buồn bực, ra ngoài hít thở không khí.” Hoa Hiền Phương nhún vai rồi nói với giọng điệu hờ hững.


“Nếu em không muốn ở đây thì chúng ta đi về.” Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô rồi nói.



Hoa Hiền Phương gật đầu, đúng là cô muốn quay về, muốn hỏi con trai về những gì Hứa Nhã Phượng nói.


Hai người trở lại biệt thự bên bờ hồ, Túi Sữa Nhỏ đang định đi ngủ.


Hoa Hiền Phương bước vào phòng rồi ngồi xuống bên giường cậu bé.


“Con trai, có phải con tên là Hứa Kiến Quân không?”

Túi Sữa Nhỏ mở mắt ra thì nhìn thấy cô, trong mắt cậu bé mang theo một chút buồn bã: “Mẹ còn không nhớ được tên của con.”

Hoa Hiền Phương vuốt ve đầu của cậu bé để an ủi rồi nói: “Vậy thì tên bố con là gì?”

Túi Sữa Nhỏ chớp mắt rồi nâng tay lên che miệng lại: “Con nói rồi thì mẹ đừng kể cho bố ma vương nhé, bố không muốn con nói cho mẹ biết.”

“Được, đây là bí mật giữa hai chúng ta, mẹ sẽ không nói cho ai đâu.” Hoa Hiền Phương nghéo tay với cậu bé.


Túi Sữa Nhỏ ngồi dậy rồi dán miệng vào tai Hoa Hiền Phương mà nói nhỏ: “Ba con tên là Hứa Nhã Thanh, ba ruột.”

“Hứa Nhã Phượng là cô con à?” Trái tim của Hoa Hiền Phương co lại.


“Vâng.” Túi Sữa Nhỏ gật đầu thật mạnh: “Cô ấy giỏi lắm, cô ấy là tiến sĩ tâm lý học đó.”

Hoa Hiền Phương cảm thấy như sét đánh ngang tai, trẻ con không nói dối, Hứa Nhã Phượng không lừa mình.


Mặc dù Lục Kiến Nghi lựa chọn giấu diếm chuyện này không muốn để cho cô biết sự thật.
Nhưng cách làm của anh cũng là chuyện thường, dù sao thì đây cũng là một nỗi sỉ nhục đối với anh.


Người thật sự nói láo lại là Thời Thạch.


Tại sao anh ấy lại phải làm như thế? Tại sao lại lừa gạt cô?

Hay là nói Thời Thạch thật đã chết, người đối mặt với cô không phải là Thời Thạch mà chỉ là một người rất giống anh ấy?

Chẳng lẽ là Tần Nhân Thiên sao?

Hoa Hiền Phương nghĩ tới đây thì có chút đau đầu.


Trí nhớ của cô như bị một dây xích khóa lại, cho dù làm thế nào cũng không mở ra được.


Hứa Nhã Phượng nói có thể giúp cô, mình nên đi tìm cô ấy không?

Hoa Hiền Phương lấy được số điện thoại của Hứa Nhã Phượng từ chỗ Túi Sữa Nhỏ.


Sau khi nói chuyện thì cô đi tới chỗ ở của Hứa Nhã Phượng ở thành phố Long Minh.


Hứa Nhã Phượng để cho Hoa Hiền Phương chọn một tư thế thoải mái nhất mà nằm trên ghế số pha, sau đó lấy một cái đồng hồ quả quýt ra nhẹ nhàng lắc lư trước mặt cô.



Mí mắt của Hoa Hiền Phương càng ngày càng nặng, cuối cùng dính vào nhau.


Khi cô mở mắt ra một lần nữa thì phát hiện mình ở trong một căn phòng vô cùng lớn, phía trước có một hành lang rất dài.


Cô chạy trên hành lang, chạy không ngừng, phía trước có một ánh sáng trắng.


Xuyên qua ánh sáng trắng, Hoa Hiền Phương nhìn thấy một cánh cửa.


Cô vươn tay muốn đẩy cánh cửa kia nhưng làm cách nào cũng không thể đẩy ra được.


Hoa Hiền Phương không muốn từ bỏ, cô cố gắng đẩy, đầu đột nhiên lại đau, vô cùng đau.


Cô ôm lấy đầu rồi ngã xuống đất mà lăn qua lăn lại.


Hứa Nhã Phượng thấy vẻ mặt đau đớn của cô thì vội vàng vỗ tay, đánh thức cô dậy.


“Cậu thấy được cái gì?”

“Không có gì hết, chỉ có một căn phòng và một cánh cửa, tôi muốn mở nó ra nhưng không thể nào đẩy ra được, sau đó đầu rất đau.” Hoa Hiền Phương nói thật.


“Không sao, thôi miên là một biện pháp trị liệu khá dịu dàng, không thể để cho cậu khôi phục ngay lập tức, phải thử thêm mấy lần mới được.
Lần sau cậu lại thử đẩy cánh cửa kia ra.” Hứa Nhã Phượng nói.


Hoa Hiền Phương gật đầu rồi nói: “Có rảnh thì tới thăm Tiểu Quân đi, thằng bé nói rất nhớ cô và Hứa Nhã Thanh.”

Hứa Nhã Phượng mỉm cười rồi nói: “Hay là trưa mai cậu dẫn thằng bé tới, đi ăn một bữa cơm.”

“Được.” Hoa Hiền Phương đồng ý không hề có chút do dự, Hứa Nhã Phượng mang đến cho cô một cảm giác rất thân thiết, không giống như là Lục Kiều Sam.


Trên đường trở về, Hoa Hiền Phương nhìn về phía Khải Liên đang lái xe phía trước rồi nói: “Có thể giữ bí mật chuyện tôi làm trị liệu thôi miên không? Đừng nói cho ông chủ của cô.”

Khải Liên không trả lời, dường như cô ấy đang do dự.



Trên mặt Hoa Hiền Phương xẹt qua một chút gian xảo: “Nếu như cô nói cho Lục Kiến Nghi biết thì tôi sẽ nói với anh ta rằng cô làm việc không tốt, đổi người khác.”

Khải Liên hít vào một hơi rồi nói: “Bà chủ, lúc trước cô không như thế này.”

“Tôi mất trí nhớ, không có cách nào, không nhớ được chuyện lúc trước.” Hoa Hiền Phương nhún vai rồi nói: “Cô không cần phải lo, nếu như Lục Kiến Nghi truy cứu trách nhiệm thì có tôi gánh chịu.”

Khải Liên không nói gì thêm.
Hoa Hiền Phương xem như cô đã đồng ý.


Sau khi Hoa Hiền Phương quay về không được bao lâu thì Lục Kiến Nghi đã trở lại, còn để người hầu bưng mấy thùng hoa quả to.


Bây giờ Hoa Hiền Phương ăn uống đều dựa theo thực đơn mà bà cụ Lục đưa cho, đó là phương án dưỡng thai khỏe mạnh nhất.


Mỗi ngày phải ăn đủ rau quả thịt cá, hơn nữa đều là thực phẩm hữu cơ.


Có lẽ là tháng còn nhỏ nên phản ứng của cô không có quá mạnh như thai trước.


Lục Kiến Nghi còn nhớ rõ bốn năm trước, Hoa Hiền Phương nôn tới nỗi trời đất quay cuồng, không còn sức lực, để cho anh xem là cô mắc bệnh rất nặng.


Hoa quả tốt nhất đối với phụ nữ có thai chính là táo và nho.


Hoa Hiền Phương ngồi trên ghế sô pha ăn hết một quả táo, lại ăn một chùm nho, cuối cùng thỏa mãn mà vuốt bụng.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui