Mỗi lần nghĩ tới chuyện phải sinh sống với Lục Kiến Nghi thì đầu của Hoa Hiền Phương lại đau, có một tiếng nói vọng đi vọng lại: Lục Kiến Nghi là kẻ mà mình ghét nhất, mình nhất định phải rời khỏi anh ta, không thể đi với anh ta.
Mà khi mọi chuyện trở lại bình thường thì không biết tại sao trong đầu cô lại dâng lên một cảm giác chán ghét, khiến cho cô vô cùng bài xích Lục Kiến Nghi.
Anh phát hiện sự bất thường của cô thì vội vàng hỏi thăm: “Sao thế, lại đau đầu à?”
“Ừ.” Hoa Hiền Phương trả lời.
Bà cụ đi tới rồi bóp cho cô một chút: “Cháu thường xuyên đau đầu à?”
Lục Kiến Nghi nuốt nước miếng, im lặng một lúc mới nói: “Bà nội, có chuyện con không có nói cho bà biết.”
“Chuyện gì?” Bà cụ bất ngờ.
Lục Kiến Nghi kể lại chuyện Hoa Hiền Phương bị bắt cóc, tiêm thuốc khiến mất trí nhớ cho bà cụ nghe.
Bà cụ trở nên vô cùng tức giận: “Là ai làm?” Dám động tới cháu dâu của nhà họ Lục chẳng khác nào là đùa giỡn trên lưng cọp, chán sống rồi đây mà!
Tối đó, Hoa Hiền Phương nằm ở trên giường, Lục Kiến Nghi đặt đầu bên cạnh bụng cô mà nghe tiếng động bên trong.
Anh vẫn còn chìm trong sự vui vẻ và kích động, mãi không thể bình tĩnh lại được.
“Cô gái ngốc, con của chúng ta lại trở về rồi, chắc chắn trong cặp sinh đôi này có một đứa là thằng bé.”
Hoa Hiền Phương nghe thế thì hỏi một cách do dự: “Chúng ta từng có con à?”
“Từng có một đứa… nhưng không giữ được.” Giọng nói của Lục Kiến Nghi nhẹ như muỗi kêu, anh không dám nói cho Hoa Hiền Phương biết là mình tự tay giết chết con của hai người.
Nếu để cho cô biết sự thật thì chắc chắn Hoa Hiền Phương sẽ không tha thứ cho anh, sẽ căm hận anh cả đời.
Trong lòng Hoa Hiền Phương như đang có bão tố, dường như quá khứ của Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi vô cùng phức tạp, không hề đơn giản như những gì cô nghĩ.
Hoa Hiền Phương vừa muốn cố gắng nhớ lại cái gì đó thì đầu lại đau, cô không nhịn được mà rên rỉ: “Đáng chết, tại sao tôi lại không nhớ ra được chứ?”
Lục Kiến Nghi đưa tay xoa đầu cho cô rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện quan trọng nhất em nên làm bây giờ là chuyên tâm dưỡng thai, có quan trọng hơn nữa thì cũng phải đợi sinh con ra rồi hãy nói.”
Hoa Hiền Phương im lặng.
Sự xuất hiện của hai đứa bé này dường như muốn cho mọi thứ đang khôi phục bình thường trở nên rối rắm.
Đến cùng là giữa cô và Thời Thạch đã xảy ra những chuyện gì chứ?
Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy chết rồi.
Hoa Hiền Phương càng nghĩ thì đầu càng đau, không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô đưa tay vuốt bụng dưới bằng phẳng của mình.
Mặc dù cô rất xoắn xuýt nhưng cho dù thế nào thì chuyện trong cơ thể đang có hai sinh linh bé nhỏ cũng khiến cô rất kích động.
“Nếu có được con của mình thì anh còn đối xử tốt với Tiểu Quân không?”
“Mặc dù Tiểu Quân không phải con ruột của anh nhưng anh đã xem thằng bé là con trai của mình từ lâu rồi.” Lục Kiến Nghi trả lời không hề có chút do dự.
Hoa Hiền Phương nghe thế thì thở phào một hơi.
Bọn họ quyết định đợi bào thai được hơn ba tháng mới tuyên bố tin tức mang thai.
Nhưng thiên hạ nào có bức tường nào không lọt gió chứ, cho dù bọn họ có giữ bí mật tốt tới đâu cũng không tránh khỏi việc ngoài ý muốn.
Thứ sáu, Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi xuất hiện trong một bữa tiệc.
Tần Nhân Thiên vừa liếc qua là đã thấy được Hoa Hiền Phương.
Anh ta hận không thể tiến lên kéo cô vào lòng, nhưng anh ta biết mình không thể.
Bây giờ anh ta là Tần Nhân Thiên chứ không phải là Thời Thạch.
Hoa Hiền Phương cũng nhìn thấy Tần Nhân Thiên, cô vô cùng kinh ngạc.
Gương mặt của anh ta giống Thời Thạch như đúc.
Thời Thạch chỉ có một cô em gái, không hề có anh em trai sinh đôi gì cả, sao bọn họ lại có thể giống như đến thế chứ?
Tần Nhân Thiên hít sâu mấy hơi liên tục mới có thể ép mình bình tĩnh, cho tới khi anh xác định rằng mình có thể cố gắng giả vờ như không có chuyện gì mà đối mặt với Hoa Hiền Phương thì mới đi qua.
“Hiền Phương, dạo này em sao rồi, bên ngoài đồn rằng em và Lục Kiến Nghi cãi nhau, anh có chút lo lắng đó.” Anh ta giả vờ như mình không biết chuyện Hoa Hiền Phương bị mất trí nhớ mà hỏi với vẻ lo lắng.
Hoa Hiền Phương nuốt nước miếng, cô không muốn để người ngoài biết chuyện mình mất trí nhớ, bao gồm cả người trước mặt: “Tôi rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.”
“Anh là anh trai của em, quan tâm em là chuyện đương nhiên.” Tần Nhân Thiên miễn cưỡng nở một nụ cười.
Từ trong lời nói thì Hoa Hiền Phương có thể đoán được quan hệ của cô và Tần Nhân Thiên cũng không tệ lắm, đồng thời còn có thể chứng minh một điều rằng anh ta không phải là Thời Thạch.
Nếu như anh ta là Thời Thạch thì chắc chắn cô sẽ biết được.
Đúng lúc này, Hứa Nhã Phượng đi tới: “Hiền Phương, dạo này sao rồi?”
Trong đôi mắt của Hoa Hiền Phương hiện lên một chút mờ mịt, ánh mắt cô nhìn Hứa Nhã Phượng vô cùng xa lạ.
Cô không nhận ra người trước mặt.
Hứa Nhã Phượng là bác sĩ tâm lý, liếc mắt là nhận ra ngay: “Hiền Phương, cậu sao thế?”
“Cô yên tâm, cô ấy rất tốt.” Lục Kiến Nghi ngắt lời, không cho tiếp tục chủ đề.
“Chúng tôi đi trước.” Hoa Hiền Phương mỉm cười rồi kéo tay Lục Kiến Nghi rời khỏi đây.
Nhưng Hứa Nhã Phượng là một người nhạy cảm, cho dù bây giờ biểu hiện của Hoa Hiền Phương có bình thường bình tĩnh đến đâu thì cô ấy cũng có thể phát hiện ra được.
Dù gì thì Hứa Nhã Phượng và Hoa Hiền Phương đã làm chị dâu em chồng bốn năm trời, quan hệ rất thân thiết.
Cho dù Hoa Hiền Phương quay về bên cạnh Lục Kiến Nghi cũng không thể nào xa lạ với cô ấy như thế được, ánh mắt Hoa Hiền Phương nhìn cô ấy như nhìn người xa lạ vậy.
Chắc chắn là cô đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hoa Hiền Phương biến mất ròng rã hai tháng trời, bên ngoài nhao nhao phỏng đoán nguyên nhân, chắc chắn chuyện này có liên quan tới việc cô biến mất.
Hứa Nhã Phượng nhìn thấy Hoa Hiền Phương đi vệ sinh thì đi theo sau.
“Chị dâu, sao hôm nay cậu vừa nhìn thấy tớ là đã đi rồi? Cho dù cậu và anh tớ chia tay thì tớ vẫn là cô ruột của Tiểu Quân, sao cậu có thể không để ý tới tới chứ?”
Hoa Hiền Phương vô cùng rung động, vốn cô còn muốn giả bộ tiếp, nhưng nghe tới đây thì không thể nào bình tĩnh được nữa.
“Cô có ý gì? Sao cô lại là cô ruột của Tiểu Quân được chứ?”
Rõ ràng là Tiểu Quân là con trai của mình và Thời Thạch mà? Cô này ở đâu ra chứ?
Hứa Nhã Phượng nghe thấy thế thì giật mình: “Cậu mất trí nhớ à?”
Hoa Hiền Phương nuốt nước miếng rồi nói: “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh rồi nói kỹ một chút.”
Hứa Nhã Phượng gật đầu rồi đi theo Hoa Hiền Phương ra khỏi đây bằng cửa hông, hai người đi lên sân thượng.
Ở đây không có người ngoài, là chỗ nói chuyện tốt nhất.
“Vì sao cô lại là cô của Tiểu Quân chứ?” Hoa Hiền Phương vội vàng hỏi.
Mặc dù Hứa Nhã Phượng còn chưa trả lời nhưng nghe tới đây thì cô ấy có thể xác định rằng Hoa Hiền Phương bị mất trí nhớ.
“Tiểu Quân là con trai của anh trai tớ và cậu, đương nhiên tớ là cô của thằng bé rồi.”
Hoa Hiền Phương nghe vậy thì run cả người.
Chẳng lẽ Tiểu Quân không phải là con của mình và Thời Thạch ư, cũng không phải là con của mình và Lục Kiến Nghi, mà là một người đàn ông khác?
“Anh của cô là ai?”
.