Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Mặc dù bà cụ không hay ra khỏi nhà nhưng cũng có nghe thấy chuyện này, tối đó bà ấy gọi cho cháu trai, để cho anh dẫn Hoa Hiền Phương và chắt trai về ăn cơm.


Vì để cho Hoa Hiền Phương không bị lộ nên Lục Kiến Nghi cho cô nhìn ảnh chụp của cả nhà, khiến cho cô làm quen với tất cả thành viên của nhà họ Lục.


Mặc dù mất trí nhớ nhưng Hoa Hiền Phương không bị ngốc, thông qua giới thiệu đơn giản cô có thể suy đoán ra mối quan hệ của bản thân đối với từng người ở nhà chồng là như thế nào.


Bà cụ, bố chồng, mẹ nhỏ và em chồng rất thân thiện, mà mẹ chồng và chị chồng không quá thân thiện với mình.


Nhất là chị chồng Lục Kiều Sam, Lục Kiến Nghi nói thẳng hai người là kẻ địch của nhau, dặn cô phải đề phòng.


Lúc Lục Kiều Sam nhìn thấy Hoa Hiền Phương thì mở miệng nói một cách tức giận: “Hai người lại cãi nhau chứ gì? Có phải là em lo lắng cô ta lại lập lại trò cũ, bỏ trốn với người đàn ông khác nên nhốt cô ta lại đúng không?”

Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị Lục Kiến Nghi ngắt lời: “Chị không nói thì không ai bảo chị câm đâu.”

Hoa Hiền Phương vô cùng bất ngờ.


Cô nghe được hai tin tức lớn, một là cô từng bỏ trốn với người khác, chắc chắn không phải là chuyện xảy ra gần đây! Hai là cả nhà họ Lục đều biết Tiểu Quân không phải là con của Lục Kiến Nghi!

Như thế thì chắc chắn Lục Kiến Nghi cũng biết.


Vậy tại sao Thời Thạch lại nói là Lục Kiến Nghi không biết chuyện này chứ?

Trong khoảng thời gian này, cô có thể nhận ra được rằng Lục Kiến Nghi thật sự đối xử với thằng nhóc rất tốt, xem như con trai ruột của mình.


Chẳng lẽ anh ta thật sự đối xử với mình rất tốt, rất thích mình cho nên mới tha thứ cho mình, hơn nữa còn chấp nhận đứa bé của mình và người khác ư?


Hoa Hiền Phương nghĩ tới đây thì ngay cả cô cũng giật mình.


Cho dù một người đàn ông bình thường cũng không thể dễ dàng tha thứ cho vợ mình cắm sừng mình, hơn nữa còn có con hoang.


Lục Kiến Nghi là loại người cao ngạo, lại giàu có như thế này lại có thể chịu được ư?

Nhìn bà cụ và bố chồng đối xử với cậu bé cũng rất thân thiết, dường như không có bởi vì chuyện của mình mà ghét đứa bé.


Dòng họ lớn có khác, có sự tha thứ và rộng lượng mà những nhà khác không có ư?

Bà cụ cầm tay cháu trai rồi nói: “Kiến Nghi, con và Hiền Phương vất vả lắm mới gương vỡ lại lành, phải biết quý trọng lẫn nhau.”

Lục Kiến Nghi nở một nụ cười rồi nói: “Bà nội yên tâm đi, hai bọn con rất tốt.
Trong khoảng thời gian này hai bọn con đang cố gắng tạo chắt trai cho bà nội thôi, chứ không phải cãi nhau đâu.”

Bà cụ nghe thế thì vô cùng vui vẻ: “Có chưa?”

“Cũng không biết, nhưng không phải nói là ba tháng đầu phải giữ bí mật à?” Lục Kiến Nghi nở một nụ cười xảo trá.


Bà cụ cười cười, cũng không nói gì thêm.


Có hay không thì lát nữa để bà tự mình bắt mặt là sẽ biết thôi.


Lần này bà sẽ tự mình giữ cửa, ai cũng đừng hòng làm tổn thương chắt trai quý báu của bà một lần nữa!

Bà cụ và Lục Kiến Nghi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Hoa Hiền Phương ngồi ở bên cạnh mà trái tim nhảy lên tận cổ họng.


Trời ạ, hai tháng qua, ngoại trừ mấy ngày tới kỳ kinh nguyệt thì dường như là Lục Kiến Nghi không tha cho mình ngày nào, chẳng lẽ là muốn để cho mình mang thai ư?

Đầu óc Hoa Hiền Phương mơ mơ màng màng, cô không hề nghĩ tới chuyện này, cũng không hề làm bất cứ biện pháp phòng tránh nào.
Cô có thể mang thai không?

Lục Kiều Sam hừ một tiếng rồi nói với giọng điệu đùa cợt: “Kiến Nghi, em phải làm xét nghiệm ADN đó nhé.”

Lục Vinh Hàn nhíu mày rồi nói: “Con mà còn nói chuyện với kiểu quái gở này thì cút ra ngoài cho bố.”

Lục Kiều Sam rụt cổ lại rồi trốn vào sau lưng bà Lục: “Bố, con chỉ là nhắc nhở thôi mà, dù sao cô ta có tiền án.”

“Nếu không phải do con thì bây giờ bố đã có thể ôm cháu rồi.
Nếu con còn dám làm bậy làm bạ thì sau này gả đi cũng đừng quay về nữa.” Lục Vinh Hàn nói với vẻ giận dữ.


Bà Lục che chở con gái, ôm vai cô ta rồi nói: “Kiều Sam có lòng tốt mà thôi, Kiến Nghi là em trai ruột của nó, sao nó không suy nghĩ cho thằng bé được chứ, chẳng qua là giọng điệu có chút không đúng.”

Lục Vinh Hàn trừng bà ta rồi nói: “Bà không cần phải che chở cho nó, chỉ cần nó dám làm xằng làm bậy thì không phải là con gái của nhà họ Lục này nữa.”

Lục Kiều Sam đứng dậy khỏi ghế sô pha với vẻ tức giận: “Bố chính là bất công, từ nhỏ tới lớn bố chưa từng thích con.” Cô ta nói xong thì ôm mặt mà chạy lên lầu.


Bà Lục vội vàng đuổi theo.



Bà cụ chẳng thèm để ý tới hai người, bà ấy gọi cháu trai và cháu dâu đi vào phòng đọc sách.


“Hiền Phương tới đây để bà bắt mạch cho cháu nào.”

Hoa Hiền Phương nghe thế thì đưa tay ra, trong lòng hơi chấn động một chút.


Hôm qua Lục Kiến Nghi có nói với cô rằng bà cụ xuất thân từ dòng họ y học cổ truyền lâu đời, nổi tiếng nhất phương đông, nhưng bây giờ đã về hưu, truyền tay nghề lại cho con trai thứ hai.


Bà ấy bắt mạch là muốn xem xem mình có thật thật không.


Lục Kiến Nghi ngồi ở bên cạnh, cả người anh đều trở nên căng cứng, trái tim đập thình thịch.
Nhưng anh không dám nói lời nào, chỉ sợ ảnh hưởng tới bà cụ.


Bà cụ bắt mạch cũng không quá lâu, rất nhanh sau đó đã cười nói.


Lục Kiến Nghi đổ mồ hôi đầy người: “Thế nào rồi bà nội?”

Bà cụ buông tay Hoa Hiền Phương ra rồi cười tươi mà nói: “Từ giờ trở đi cháu không được đụng vào Hoa Hiền Phương nữa.”

“Có thật ạ?” Lục Kiến Nghi mừng như điên, anh ta đi về phía trước rồi bế xốc Hoa Hiền Phương lên mà xoay tròn.


Anh sắp làm bố rồi! Con của anh đã trở về.


Hoa Hiền Phương có chút sững sờ, không biết nên làm thế nào, cả người đều cứng ngắc.


Cô vô cùng kinh ngạc, sao lại có thể mang thai chứ?

Trước kia cô từng kiểm tra rồi, bác sĩ nói cô thuộc dạng khó mang thai.
Sao mới có hai tháng đã mang thai rồi chứ?

Bà cụ vội vàng ngăn cháu trai lại rồi nói: “Cháu từ từ thôi, bây giờ mới chỉ có một tháng, phải cẩn thận vào.

Có lẽ là sinh đôi, chờ thêm mấy tháng nữa để bà bắt mạch là có thể biết giới tính.”

“Sinh đôi ạ?” Lục Kiến Nghi vui gấp đôi, cho dù là con trai hay con gái thì anh đều thích.


Anh vội vàng đặt cô gái trong ngực xuống ghế, động tác vô cùng cẩn thận như cô là một búp bê dễ nát vậy.


Bà cụ ghi phương pháp dưỡng thai cho cháu dâu rồi dặn dò: “Ba tháng đầu phải giữ bí mật, đừng công bố ra ngoài.
Nhất là Kiều Sam, miễn cho nó lại gây sóng gió.”

“Cháu biết rồi bà nội.” Lục Kiến Nghi cười tươi tới nỗi không ngậm miệng lại được, đây là lần đầu tiên Hoa Hiền Phương thấy anh cười thoải mái như thế.


Đầu của cô rất đau, không biết là nên hay nên buồn.


Chuyện này tới quá đột ngột khiến cô có chút không kịp tiêu hóa.


Nhưng cô rất rõ rằng đã có con với Lục Kiến Nghi thì mình không thể đi với Thời Thạch được nữa.


Cô nên làm cái gì bây giờ?

Chẳng lẽ thật sự phải rời khỏi Thời Thạch ư? Một lòng sinh sống với Lục Kiến Nghi?

Đầu của Hoa Hiền Phương lại bắt đầu đau.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui