Lời này là ám chỉ Hoa Hiền Phương đừng cãi nhau với Lục Kiến Nghi, chọc anh tức giận.
Trừ cô, không ai có thể chi phối cảm xúc của Lục Kiến Nghi, khiến anh mất khống chế.
Một luồng sắc bén lạnh thấu xương phóng tới Lục Kiến Nghi, không quan tâm đến ánh đèn đã chiếu rọi bóng tối quanh họ.
Túi sữa nhỏ vươn tay nhỏ, thay anh xoa dạ dày, “Chú ma vương, dạ dày chú đau đúng không? Con giúp chú xoa.”
Lục Kiến Nghi cẩn thận yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó.
Anh không thể không thừa nhận đứa bé này rất ngoan, khiến anh chưa từng có tình thương của cha lại huy động hết lên người nó.
Nếu không phải coi trọng thằng bé, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Hứa Nhã Thanh.
“Tôi đi nấu chút đồ ăn khuya.” Hoa Hiền Phương đứng dậy đến phòng bếp, nấu cháo tổ yến, dạ dày của Lục Kiến Nghi còn chưa ổn, bây giờ trừ cháo thì cái gì cũng không ăn được.
Ăn cháo xong, đứa bé liền về phòng ngủ.
Hao hiền Phương đi tới phòng tắm, nằm trong bồn.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô còn chưa kịp tiêu hoá.
Trong một ngày, tất cả cuộc sống của cô đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà sự thay đổi này cũng không phải do cô muốn.
Cô nhắm hai mắt lại, một bồn nước ấm tẩy rửa cái mệt mỏi và vết thương đầy người cô.
Bỗng có một bàn tay to thò đến.
Cô giật mình mà rùng mình một cái, mở to mắt, liền chạm phải đôi mắt hoa đào mê người của Lục Kiến Nghi.
Cô theo bản năng mà lùi ra sau, “Bệnh của anh còn chưa hết, nên sớm nghỉ ngơi một chút.”
Anh không chút khách khí nhìn chằm chằm cơ thể quyến rũ của cô, một ngọn lửa cháy lên trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, “Có em ở đây, ngủ quá sớm chẳng phải là phí phạm?”
“Bây giờ quan trọng nhất là anh phải điều dưỡng cơ thể cho tốt, đừng tiêu hao quá nhiều.”
“Điều hoà thích hợp, có thể giúp khôi phục.” Môi mỏng của anh vẽ ra một nụ cười đen tối, duỗi người qua đi vào bồn tắm, bàn tay to thò qua, kéo cô vào lồng ngực.
Cô khẽ đẩy anh ra, muốn từ chối, lại không dám biểu thị rõ ràng.
Trước nhất, bệnh của anh còn chưa khỏi hẳn, không thẻ chọc anh tức giận.
Thứ hai, anh là cọng rơm cứu mạng cô, trừ anh, không có bất cứ một kẻ nào có năng lực mang con cô ra khỏi nhà họ Hứa, để nó theo sống cùng cô.
Lục Kiến Nghi nhíu mày, nắm lấy cái cằm nhọn của cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, “Từ giờ trở đi, em phải quyết một lòng theo tôi, đừng có ôm ảo tưởng không có khả năng với bất kì kẻ nào.”
Một ý cười đau buồn chậm rãi hiện ra bên khoé miệng cô, “Dựa theo quy cử nhà họ Lục, tôi phải bị quất 40 roi, từ giờ đuổi khỏi nhà họ Lục, làm gì có tư cách làm vợ anh.”
Lục Kiến Nghi chậm rãi hạ ngón tay, “Có tư cách hay không, tôi định đoạt?”
Cô rũ mắt xuống, hàng mi vừa dài vừa dày, tạo thành một cái bóng u buồn trên mí mắt trắng nõn.
“Tôi làm mất sạch thể diện của anh, còn sinh con với kẻ khác, anh thật sự không ngại sao?”
“Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn, tôi sẽ tha thứ cho em.” Anh không hề do dự mà nói.
Cô đã cướp đi tim anh, cướp đi hồn anh.
Chỉ cần có thể giữ cô bên cạnh, những thứ khác đều là mây bay, đều có thể không quan tâm, không thèm nghĩ.
“Lục Kiến Nghi…” Một giọt nước mắt chảy giọt xuống khỏi hốc mắt cô, tạo thành một gợn sóng trên mặt nước.
Ông trời, đây là một trò đùa thật lớn với cô.
Vòng đi vòng lại, vòng tới vòng lui, thế mà cô vẫn về bên cạnh Lục Kiến Nghi.
Có lẽ con khỉ họ Tôn giãy giụa thế nào, chạy trốn thế nào, cũng đã định là không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Như Lai Phật Tổ.
Lục Kiến Nghi hôn cô thật sâu.
Cô không hề kháng cự, nhắm mắt lại, thuận theo mặc cho anh cần gì cứ lấy.
Cuối cùng cô cũng đã trở lại, một lần nữa thuộc về anh.
……
Thành Đô.
Hứa Nhã Thanh thức dậy, anh đang bị nhốt ở trong phòng tạm giam.
Hứa Nhã Phượng nhờ cơ hội đưa cơm, lén lút đi vào.
“Anh, anh còn ổn không?”
“Cái kiểu này của anh còn có thể ổn sao? Hiền Phương và thằng bé đâu?”
Hứa Nhã Thanh nhăn chặt mày, bây giờ anh lo lắng nhất là mẹ con Hoa Hiền Phương.
“Họ bị Lục Kiến Nghi đưa đi.” Hứa Nhã Phượng nói lại một lần từ đầu chí cuối câu chuyện sau khi anh bị đưa đi.
Hứa Nhã Thanh tức giận đấm một đấm lên tường, “Mẹ dựa vào cái gì mà quản chuyện của anh?”
Hứa Nhã Phượng thở dài, “Chuyện này có ảnh hưởng quá lớn, họ lo sẽ ảnh hưởng đến danh dự và lợi ích của gia tộc, không thể không làm như vậy.”
“Nhã Phượng.” Hứa Nhã Thanh túm lấy tay cô, “Em nhanh chóng nghĩ cách thả anh ra ngoài, anh muốn đến thành phố Long Minh tìm Hiền Phương và con.”
“Họ đang ở chỗ của Lục Kiến Nghi, anh đi cũng không làm nên chuyện gì, chỉ xảy ra xung đột với Lục Kiến Nghi mà thôi.
Chi bằng trước tiên xử lý chuyện của anh và Y Nhược, bây giờ cô ta chính là vợ trên danh nghĩa của anh.” Hứa Nhã Phượng khuyên can.
Khoé miệng của Hứa Nhã Thanh co rút một cái, em ấy noisi cũng không phải không có lý.
“Bây giờ Y Nhược đang ở đâu?”
“Cô ta đang thuê một căn chung cư ở đường tây.”
Đáy mắt Hứa Nhã Thanh hiện lên một nét nặng nề, “Anh cứ cảm thấy có điểm gì đó không đúng, dựa theo tính cách của Y Nhược, nếu cô ấy về, nhất định sẽ tìm anh trước, không thể nào lại đột ngột chạy đến hôn lễ làm loạn.”
Hứa Nhã Phượng trầm ngâm một lúc, như có chút suy nghĩ mà nói: “Người luôn thay đổi, nhiều năm không gặp, cô ta trải qua một số thứ gì đó, chúng ta cũng không biết.”
Hứa Nhã Thanh vỗ vai cô, “Em tiếp xúc với cô ấy nhiều một chút, bằng sự nhạy bén của em, nếu cô ấy có gì bất thường, nhất định em có thể phát hiện.”
Hứa Nhã Phương gật đầu.
Thiên hạ không có tường không lọt gió, huống chi Lục Kiến Nghi cũng không cố ý muốn giấu mẹ con Hoa Hiền Phương đi.
Lục Kiều Sam vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Hoa Hiền Phương, vừa nghe nói cô được Lục Kiến Nghi dắt về, đã lập tức đi tố cáo với bà Lục, cô ta tuyệt đối không cho phép Hoa Hiền Phương lại bước thêm một bước vào cửa lớn nhà họ Lục.
Bà Lục giận tím mặt.
Cái ả đàn bà đồi phong bài tục, không biết liêm sỉ này, đã hại con trai thảm như vậy, còn quét sạch mặt mũi nhà họ Lục, thế mà còn không biết xấu hổ trở về? Da mặt quả là còn dày hơn tường thành.
Bà còn muốn xử trí bằng gia pháp, rồi đuổi khỏi người con trai, tuyệt đối không thể để con ả gieo vạ cho con trai mình.
Bà ta và Lục Kiều San mang theo người, hùng hổ đi tới biệt thự quanh hồ.
Hoa Hiền Phương biết sẽ có một trận “ác chiến”, sai người hầu đưa con đến vườn hoa chơi, miễn cho lại doạ đến nó.
“Thưa bà, đã lâu không gặp.” Cô dùng giọng điệu bình tĩnh nói.
Bà Lục hung ác trợn mắt với cô, “Bớt lôi kéo làm quen với tôi đi, nếu cô đã quyết định rời khỏi, thì nên vĩnh viễn vĩnh viễn biến mắt, đừng bao giờ xuất hiện nữa.”
Lục Kiều Sam rất hy vọng ánh mắt giống mũi tên, một mũi tên bắn chết Hoa Hiền Phương, khiến cô vĩnh viễn đừng muốn sống lại nữa.
“Hoa Hiền Phương, mày đúng là đê tiện không có điểm dừng, nhà họ Hứa không cần mày, lại muốn chạy đến chỗ nhà họ Lục bọn tao, mày cho nhà họ Lục là trạm thu rác sao?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...