“Rất tốt.” Bờ môi mỏng của Lục Kiến Nghi vạch ra đường cong tươi cười đùa cợt.
Biết anh sẽ đến, mẹ Hứa cho rằng anh tới khởi binh hỏi tội, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần bất an.
Dù sao chuyện này là con trai bà sai, nhà họ Hứa không có lý.
Lục Kiến Nghi nắm tay Hoa Hiền Phương cùng đi vào.
Bà ta chấn động dữ dội, “Cháu trai, con đàn bà này đã không còn có chút liên quan gì tới nhà họ Hứa, cháu cứ việc mang đi.”
Lục Kiến Nghi cẩn thận ôm lấy vòng eo thon gọn của Hoa Hiền Phương, khí phách toả ra, “Người phụ nữ này tôi đương nhiên muốn đưa đi, nhưng mà con trai bà bắt cóc vợ của tôi, khoản nợ này phải tính thế nào?”
Khoé miệng của mẹ Hứa co rúm, “Là ả đàn bà này quyến rũ Nhã Thanh, khoản nợ này cháu hẳn nên tính toán với nó.”
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi sắc bén, lạnh lẽo lạ thường, nhưng giọng điệu vẫn chậm rì rì như cũ, “Con trai bà chính là đã sớm ủ mưu, ngấp nghé vợ của tôi đã lâu.
Gã giả bộ xuất tiền trước, khiến người ta lơ là, lại giả mù sa mưa giúp đỡ phí chữa bệnh, đưa cậu em vợ của tôi qua Mỹ trị bệnh, đổi được sự cảm kích của vợ tôi.
Sau đó tạo ra một cái chết giả, biến vợ tôi thành Y Nhược.
Những việc này nếu không phải tỉ mỉ lên kế hoạch, sao có thể hoàn thành?”
Gân xanh trên trán mẹ Hứa không ngừng giật giật.
Con trai bà có phải bị diên rồi không, vắt óc bày kế chỉ vì để có được một người phụ nữ đã có chồng?
“Cho dù nói như vậy, một bàn tay cũng không vỗ kêu.”
Cả người Lục Kiến Nghi tản ra dòng khí hung ác đẫm lạnh, đưa toàn bộ nhiệt độ trong đại sảnh ép đến dưới độ 0.
“Bây giờ muốn trốn tránh trách nhiệm thì không quá sáng suốt đâu.”
Mẹ Hứa nuốt nước miếng hiểu rõ, cố sức giữ sự bình tĩnh, “Cháu trai muốn giải quyết thế nào, chi bằng cứ vào thẳng vấn đề đi.”
Ngón tay thon dài của Lục Kiến Nghi đặt trên bả vai Hoa Hiền Phương, móc một sợi tóc đẹp của cô lên, như cố ý lại như vô tình mà đùa giỡn.
Hoa Hiền Phương vẫn luôn cúi đầu, im lặng không nói.
Cô không chõ miệng một câu nào, nhưng cô nghe ra được, Lục Kiến Nghi vẫn luôn vững vàng chiếm thế thượng phong.
“Tôi nghe nói Hứa thị đầu tư một công trình chục tỷ, nếu công trình này xảy ra vấn đề, hẳn là còn có ảnh hưởng lớn hơn so với việc thất bại khi thu mua BKK nhỉ?”
Lời của Lục Kiến Nghi còn chưa dứt, mẹ Hứa đã nhảy dựng lên từ sô pha.
Lời này như nói trúng tim đen, đâm vào tử huyệt của bà, đây là chuyện bà và ba Hứa lo lắng nhất.
“Tuy nhà họ Lục là nhà giàu nhất, nhưng nhà họ Hứa cũng không phải dễ chọc.”
Khoé miệng Lục Kiến Nghi cong lên một đường cung, “Vậy xem xem ai lợi hại hơn.”
Mẹ Hứa hít một hơi thật sâu, thử làm giọng điệu bình thản lại, bà biết nếu cứng đối cứng với Lục Kiến Nghi thì không có chỗ nào tốt.
“Cháu trai, công là công, tư là tư.
Dù sao đây cũng là việc riêng giữa cháu và Hứa Nhã Thanh, liên luỵ đến sự vụ tập đoàn thì không tốt lắm, cháu cảm thấy sao?”
Bàn tay to của Lục Kiến Nghi xoa mặt Hoa Hiền Phương, nhẹ vuốt ve.
“Giải quyết lén cũng được.”
Mắt mẹ Hứa hơi sáng lên, vội vàng nói: “Vậy mời cháu trai nói cách giải quyết đi?”
Lục Kiến Nghi hơi nhấp môi mỏng, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng: “Thằng nhóc trên lầu, để tôi mang đi.”
Mẹ Hứa mạnh mẽ chấn động, “Chuyện này sao được, Tiểu Quân là cháu đích tôn nhà họ Hứa, thằng bé chỉ có thể ở lại nhà họ Hứa.”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Nó đương nhiên là cháu trai nhà họ Hứa, tôi không có hứng thú nuôi con trai cho người ta.
Quyền nuôi nấng con là Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương cùng sở hữu.
Chỉ là muốn để nó sống cùng Hoa Hiền Phương.”
Mẹ Hứa do dự một lúc lâu, “Tôi đồng ý rồi, cậu sẽ không truy cứu chuyện này nữa?”
Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Lục Kiến Ngghi chớp chớp dưới ánh đèn, “Tôi sẽ đưa tin tức, toi và Hoa Hiền Phương đã bí mật ly hôn bốn năm trước.”
Đôi mắt mẹ Hứa sáng sủa.
Chỉ một câu ngắn ngủn này đã có thể dễ như lật bàn tay mà giải trừ tất cả nguy cơ.
Hoa Hiền Phương ly hôn, con trai bà ở bên cô sẽ không còn là tằng tịu nữa.
Cho dù cô sửa tên đổi họ thì tìm một cái cớ lấy lệ là được.
“Được, cứ làm theo lời cháu trai nói.”
Bà sai người dắt đứa bé xuống.
Túi sữa nhỏ khóc lóc nhào vào lòng mẹ, thân hình nhỏ ngắn vì sợ hãi quá độ mà run bần bật, “Mommy, con còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại mẹ.”
Hoa Hiền Phương ôm nó lên, lệ rơi đầy mặt, “Cục cưng, chúng ta sẽ không bao giờ tách khỏi nhau nữa.”
Lục Kiến Nghi không trì hoãn, trực tiếp đến sân bay, dẫn hai mẹ con trở về thành phố Long Minh, ở trong biệt thự quanh hồ của anh.
Cảm xúc của túi sữa nhỏ rất tệ, cái đầu nhỏ luôn cúi, nước mắt lưng tròng, không nói gì.
Hoa Hiền Phương vỗ đầu cậu bé, thấp giọng an ủi, “Không sao, bé cưng, chúng ta đến thành phố Long Minh, bà nội sẽ không cướp con đi nữa.”
Túi sữa nhỏ chớp mắt, một giọt nước mắt chảy xuống, “Mommy, vì sao bà nội lại trở nên hung dữ như vậy? Mẹ và daddy có phải định ly hôn không? Sau này có phải con sẽ không được gặp daddy nữa?”
Hốc mắt Hoa Hiền Phương ươn ướt, trong lòng đau như dao cắt.
“Daddy sẽ tới tìm chúng ta, chúng ta chỉ tạm ở chỗ của chú ma vương mà thôi.”
Túi sữa nhỏ chui đầu vào lồng ngực cô, “Vậy hai người sẽ không ly hôn, đúng không ạ? Trước kia, daddy và mommy của Alice ly hôn, mỗi tháng cô ấy chỉ có thể gặp daddy của cô một lần.
Con không muốn giống cô, con muốn mỗi ngày đều nhìn thấy daddy, sống cùng daddy.
Con không muốn trở thành đứa bé trong gia đình đơn thân.
Lục phủ ngũ tạng của Hoa Hiền Phương đều bị vặn xoắn lại, cô không thể nói cho con sự thần tàn nhẫn này, rằng gia đình họ đã không còn, cô và Hứa Nhã Thanh không thể nào sống cùng nhau nữa.
Cô không thể vì mình không có gì mà để con bị bạn bè xa lánh.
“Sau này daddy cũng sẽ đến thành phố Long Minh, Tiểu Quân có thể mỗi ngày gặp daddy.”
Túi sữa nhỏ giương mắt nhìn cô, “Cho nên chúng ta dời nha tới thành phố Long Minh ạ?”
“Ừ, sau này ở lại thành phố Long Minh.” Khoé miệng cứng đờ của Hoa Hiền Phương cố gắng nặn ra một nụ cười.
Cô không thể để con nhìn thấy sự đau thương và cô đơn của mình.
Lục Kiến Nghi bế túi sữa nhỏ lên, đặt ngồi trên đùi mình, “Mai bảo cô Tiểu Hạ đến chơi với con có được không?”
“Dạ.” Túi sữa nhỏ hít mũi, nín khóc mà cười.
Con trẻ ngây thơ, cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Lúc này, Finn đi đến, “sếp, anh nên về bệnh viện.”
Lúc này Hoa Hiền Phương mới nhớ tới Lục Kiến Nghi còn bệnh, chưa xuất viện được.
Sắc mặt anh nhìn qua rất tái, thật rõ ràng rằng còn chưa khoẻ.
“Lục Kiến Nghi anh về bệnh viện đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Lục Kiến Nghi xua tay, “Không đi, tôi ghét bệnh viện nhất, ở nhà tĩnh dưỡng cũng giống nhau thôi.”
Finn làm mặt quỷ, “Ở nhà có cô chủ chăm sóc, đúng là khoẻ hơn so với ở bệnh viện.” Nói xong, cậu ta chuyển hướng ánh mắt qua Hoa Hiền Phương, “Cô chủ, cô phải nhớ kỹ, nhất định đừng để anh ấy chạm vào rượu, một giọt rượu cũng không thể dính.”
Lục Kiến Nghi lộ ra một tia không kiên nhẫn, “Đừng nhiều lời, biến đi nhanh lên.”
Finn cười quái dị một tiếng: “Tôi biết năng lực tự hạn chế của sếp rất mạnh, chỉ cần không cãi nhau với cô chủ, nhất định sẽ không uống rượu.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...