Khóe miệng Hứa Nhã Thanh co rút, trên mặt vẫn mang ý cười như cũ: “Tất cả đều là chuyện cũ lâu năm, hiện tại tôi đã có vợ và con trai, cũng có thể tính là kẻ thắng lớn trong đời rồi.
Hy vọng cậu Lục cũng sớm có thể đón chào mùa xuân thứ hai.” Nói xong, anh ta liền đưa Hoa Hiền Phương rời đi, để tránh Lục Kiến Nghi truy hỏi đến cùng.
Đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên luồng sát khí tàn bạo, dám đối đầu với anh, anh ta chính là người đầu tiên, anh sẽ cho Hứa Nhã Thanh biết thế nào là hai chữ “hối hận”!
Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương vừa ngồi xuống, Tần Nhân Thiên liền đi đến.
Mối quan hệ giữa Hứa Nhã Thanh và Tần Nhân Thiên vẫn luôn tốt đẹp, có thể được coi là những người bạn tốt.
Tần Nhân Thiên không bao giờ có thể ngờ rằng, Hứa Nhã Thanh lại có tình ý với Hoa Hiền Phương, còn “to gan lớn mật” cạy tường nhà của Lục Kiến Nghi để cướp cô từ tay Lục Kiến Nghi.
“Hứa Nhã Thanh, lời cảnh cáo này tôi phải nói trước mặt, tôi không muốn thăm dò gì cả.
Bất kể cô ấy là ai, nếu cậu dám đối xử tệ với cô ấy, làm cô ấy thất vọng, tôi sẽ không tha cho cậu.” Anh ta nói với một ngữ khí trang trọng, nghiêm túc và kiên định.
“Cô ấy là vợ của tôi, tôi yêu cô ấy, cưng chiều cô ấy là chuyện đương nhiên, làm sao có thể đối xử không tốt với cô ấy được?” Hứa Nhã Thanh nhún vai, cười như không cười.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Anh Tần, anh đừng lo, em sống rất tốt.”
Tần Nhân Thiên nhìn cô, trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối không cam tâm, nhưng bọn họ là chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Lẽ nào số phận đã an bài, có duyên mà không có nợ?
Nếu ban đầu Hứa Nhã Thanh không đưa cô đi, thì kết cục có thay đổi không?
Từ lâu Hứa Nhã Thanh đã biết Tần Nhân Thiên cũng thích Hoa Hiền Phương, nhưng phương thức của anh ta không được thuận lợi, lại còn có Lục Kiều Sam bên cạnh gây phiền phức lớn, số mệnh đã định, anh ta không thể cướp được đóa hoa này.
Tối nay, Lục Kiến Nghi một đêm không ngủ, liều mạng đập bao cát để trút giận, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh thân mật của Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương, điều này còn khó chịu hơn là đưa anh vào chỗ chết.
Trong lòng anh có một ngọn lửa giận vô hạn, đập bể cả ba mươi bao cát.
Đến chiều, bà Lục gọi điện bảo anh về nhà một chuyến.
Bà cụ Lục đã được xuất viện về nhà.
Đã đến lúc công bố phần cuối cùng trong di chúc của ông cụ Lục rồi.
Theo di chúc quy định, nếu con gái nhà họ Hoa chết đi mà không có con cái, Lục Kiến Nghi không cần phải kết hôn với một cô gái họ Hoa khác.
Thay vào đó, nhà họ Lục đã đưa cho nhà họ Hứa 5% cổ phần như một khoản tiền bồi thường.
“Mẹ đã bàn bạc với bố và bà nội của con, đưa 5% cổ phần cho bố mẹ Hoa Hiền Phương, phần ân tình mà nhà họ Lục nợ nhà họ Hoa này, coi như đã được thanh toán xong.”
Bà Lục nhìn con trai, nói một cách sâu xa: “Hoa Hiền Phương đi mất bốn năm rồi, con cũng nên tìm một người vợ mới, mẹ và bà nội của con…”
Bà ta còn chưa nói xong, Lục Kiến Nghi đã cắt ngang: “Mẹ, mẹ đừng bận tậm về điều đó, con sẽ không tái hôn.” Ngữ khí của anh chắc như đinh đóng cột, không một chút khả năng dao động.
Bà Lục buồn rầu không thôi, Lục Kiều Sam đã nói với bà ta về chuyện của anh và Y Nhược, bà ta không cho phép anh quấy rầy một người đàn ông đã có gia đình, chưa kể người bên kia còn là bà chủ nhà họ Hứa.
“Chuyện của con và cô Y Nhược đó bị rất nhiều người trong giới nổi tiếng đồn thổi, cô ta trông rất giống với Hoa Hiền Phương, nhưng cô ta không phải là Hoa Hiền Phương, cô ta là Y Nhược.
Mà cho dù là cô ta, thì cũng đã kết hôn sinh con rồi, đã trở thành người của nhà họ Hứa rồi, không liên quan gì đến con và nhà họ Lục nữa.”
Lục Kiến Nghi mím chặt môi mỏng, liếc qua liền biết, anh rất kiên quyết, không thể lay chuyển được.
Cho dù Hoa Hiền Phương đã kết hôn với người khác, anh cũng phải cướp cô trở về.
Bà cụ Lục thở dài thườn thượt, bà biết sớm muộn gì con trai cũng sẽ hối hận, nhưng nhà họ Lục dù giàu có đến cỡ nào cũng không thể mua được một viên thuốc hối hận: “Lục Kiến Nghi, sao con lại làm khổ mình như vậy?”
Bà Lục thực sự không hiểu con trai mình đang nghĩ gì.
“Không phải con không thích Hoa Hiền Phương mà thích Hoa Mộng Lan hơn sao? Nếu không phải tại Hoa Mộng Lan không đúng đắn, con cũng sẽ muốn cô ấy phải không?”
“Khi Hiền Phương còn sống, bố chưa bao giờ nhìn thấy con để nó vào mắt, nó đã chết rồi, không còn nữa rồi, con lại tự hành hạ bản thân mình như vậy, rốt cuộc là tại sao?” Lục Vinh Hàn thở dài nặng nề.
Đứa con trai thông minh tài giỏi, thông tuệ hơn người, trước giờ luôn ít để tâm đến chuyện tình cảm, bây giờ cuối cùng cũng muộn màng nhận ra.
Bà cụ Lục vỗ vỗ tay con trai: “Kiến Nghi, duyên phận đã đứt rồi, không thể thay đổi được nữa, Hoa Hiền Phương đã không còn, con chỉ có thể nhìn về phía trước thôi.”
Trái tim của Lục Kiến Nghi giống như bị dội một nồi thép nung nóng hổi, lời nói của họ như vung một nắm muối lên vết thương đang rỉ máu của anh.
“Nếu cô ấy chưa chết, nếu cô ấy vẫn còn sống thì sao?”
“Nếu nó thật sự còn sống, đã nhiều năm như vậy nhưng không có một chút tin tức, chỉ có thể thấy rằng nó không muốn quay lại nữa.
Thực ra, trước đây bà đã nhìn ra, nó không có niềm tin với cuộc hôn nhân giữa hai đứa.
Trông đứa nhỏ đó mỏng manh yếu đuối, nhưng tính tình thực bướng bỉnh, con không cố gắng nắm giữ trái tim nó, sớm muộn gì nó cũng muốn rời đi.” Bà cụ Lục thở dài một hơi.
Bà Lục bĩu môi: “Hoa Hiền Phương có tốt đẹp hay nổi tiếng gì cho cam, cũng không môn đăng hậu đối với nhà chúng ta.
Tiểu thư khuê các nhiều như vậy, tất cả họ đều tốt hơn cô ta.
Kiến Nghi, mẹ sẽ tổ chức một vũ hội mời các cô ấy đến, để con chọn lựa từng người một, cuối cùng có thể chọn ra một người phụ nữ tốt nhất.
“Con chỉ cần Hoa Hiền Phương! Cô ấy sống thì con cần thân xác, cô ấy chết rồi thì con cần linh hồn.” Lục Kiến Nghi gằn từng chữ một như đinh đóng cột, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bà Lục tưởng chừng như muốn hộc máu: “Sao mấy đứa này đều lại như vậy, Kiều Sam trồng cây si Tần Nhân Thiên không buông, Kiến Nghi thì bám víu lấy người đã chết, không muốn tái hôn, có phải bị ma chướng rồi không?”
Giọng nói trầm thấp của Tư Mã Ngọc Như truyền đến: “Chỉ sợ Kiến Nghi đã coi Y Nhược thành Hoa Hiền Phương rồi…” Lời phía sau cô ta không cần nói ra, nhưng mọi người đều hiểu.
“Sợ là nó đã cho rằng như vậy, cho nên mới cảm thấy Hoa Hiền Phương chưa chết.” Bà Lục lo lắng không thôi, nếu việc này ồn ào thành một vụ scandal thì hỏng bét mất thôi.
“Ý kiến vũ hội này cũng rất khả thi, con đi chuẩn bị đi, không chỉ mời những cô chủ khuê các ở khắp nơi, mà còn phải mời các chàng trai anh tuấn tài giỏi để Kiều Sam chọn lựa.
Kiến Nghi là đàn ông, kết hôn muộn một tí cũng không sao.
Nhưng nó là phụ nữ, không được chậm trễ.” Bà cụ Lục nói.
“Mẹ nói rất đúng, con liền đi chuẩn bị.” Bà Lục gật đầu nói.
Lúc này, Hứa Nhã Thanh đã đưa theo vợ và con trai lên máy bay quay về Thành Đô.
Anh ta chỉ ở lại một ngày, sau đó nhận được điện thoại từ công ty con ở châu Âu, ban cấp cao của công ty BKK muốn quy hàng công ty VOL, kế hoạch mua lại bất ngờ thay đổi.
Công ty VOL thình lình xuất hiện, ban đầu kế hoạch mua lại của Hứa thị diễn ra rất suôn sẻ, nhưng bọn họ lại xuất hiện giữa chừng, với tư thái muốn nẫng tay trên.
Anh ta nghi ngờ sau lưng có người thao túng.
Bối cảnh của VOL rất bí ẩn, ông chủ phía sau vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
“Ngày mai, anh phải quay về châu Âu, nhớ cách xa Lục Kiến Nghi một chút.” Anh ta dặn dò nói.
“Kế hoạch mua lại không được thuận lợi sao?” Cô lo lắng hỏi.
Hứa Nhã Thanh ôm lấy vai cô: “Không có, em không cần phải lo lắng, anh sẽ không đi lâu đâu, nhiều nhất là một tuần sẽ quay lại.”
Ở một nơi khác của Long Minh, có người lại không nghĩ như vậy.
Anh sẽ không để anh ta nhanh chóng quay lại như vậy, làm phiền anh “ôn lại chuyện xưa” với n
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...