Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Buổi tối, họ vừa trở về, Hứa Nhã Phượng đã đến rồi.


“Tiểu Quân, hôm nay con đi chơi ở đâu vậy?”

“Con cùng với mẹ, còn có chú ma vương cùng nhau đi công viên Disney.” Túi sữa nhỏ cười toe toét, để lộ một hàng răng trắng sáng.


Hứa Nhã Phượng rung lên, một tia sáng sắc bén lặng lẽ lóe lên từ mắt cô ấy “Chú ma vương? Tại sao chú ma vương lại đi?”

“Là con mời chú ma vương, chú ma vương và cô Hạ nhỏ là hai người bạn duy nhất của con ở thành phố Long Minh, con muốn mời họ cùng đi chơi, nhưng mà cô Hạ nhỏ đi tham gia trại hè rồi, không thể đến, chú ma vương đến một mình.” Túi sữa nhỏ nghiêm túc nói.


Hứa Nhã Phượng xoa xoa đầu cậu: Mời bạn bè đến chơi, con phải nói với mẹ trước mới được.” Đây là một lời nói mang tính dò xét.


Cô ấy muốn xem liệu có phải Hoa Hiền Phương không từ chối, cũng đồng ý để Lục Kiến Nghi đến.


Trẻ con là ngây thơ nhất, không thể biết được sự tính toán của người lớn, cũng không biết nói dối: “Con sợ mẹ không đồng ý, không nói với mẹ.
Lúc trở về, mẹ phạt con rồi.”

Cậu cụp mắt xuống, bộ dạng có chút phiền muộn.


Hoa Hiền Phương đương nhiên muốn “dạy dỗ” con trai, không thể để cậu và Lục Kiến Nghi quá mức tùy tiện.


Cô cầm chiếc khăn lụa lau trán cho con trai: “Đầu ra đầy mồ hôi rồi, mau đi tắm đi.”

Túi sữa nhỏ vào phòng tắm, cậu tự mình mở nước đi tắm, không cần mẹ giúp đỡ.



Đợi cậu đi khỏi, Hoa Hiền Phương pha một ấm trà, rót hai cốc rồi đưa một cốc cho Hứa Nhã Phượng: “Tớ biết, nên để con trai và Lục Kiến Nghi duy trì khoảng cách, nhưng nó so với những đứa trẻ khác thông minh hiểu chuyện, nó chắc chắn sẽ đặt ra những câu hỏi rắc rối, chưa biết chừng sẽ đến tai Lục Kiến Nghi, gợi lên sự nghi ngờ của anh ta.
Vậy dứt khoát không quan tâm, chỉ là dặn nó không được nói linh tinh.”

Cô dùng giọng điệu thờ ơ, dường như không có gì quá nghiêm trọng, suy cho cùng con trai đối với quá khứ của cô cũng không biết gì, cũng không thể để lộ bất cứ bí mật nào.


Hứa Nhã Phượng cầm cốc trà, chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt sâu sắc kín đáo: “Quả thực, nói quá nhiều thì trái lại lương tâm sẽ cắn rứt.
Trẻ con không biết nói dối, có lẽ đã đến lúc mang tất cả nói với Lục Kiến Nghi rồi.”

“Ngày mai kí xong hợp đồng, tớ sẽ mang con trai về Thành Đô, tránh đêm dài lắm mộng.
Hoa Hiền Phương nhún vai, khẽ cau mày, có chút u sầu.


Tránh xa nơi này là cách duy nhất để thoát khỏi bàn tay quỷ dữ.


Nhưng một số người sẽ không để cô rời đi bình yên, một số bức ảnh mơ bồ đã bị tung lên vòng bạn bè.


Mặc dù người của Lục Kiến Nghi phản ứng rất nhanh, lập tức dựa vào quan hệ, yêu cầu zalo xóa ảnh và khóa tài khoản, nhưng không ít người đã nhìn thấy rồi.


Hoa Hiền Phương cũng đã nhìn thấy, trong lòng vô cùng tức giận, luôn có người muốn gây sóng gió, phá vỡ sự yên bình của cô.


Chuyện của cô và Lục Kiến Nghi ở Long Minh không có người khác biết, ngoại trừ Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan.


Chuyện này chắc chắn liên quan đến bọn họ.


Sáng ngày hôm sau, Hứa Nhã Phượng đến: “Sao lại không cẩn thận bị người ta chụp trộm như thế?”

“Hôm trước, vô tình gặp Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan, họ là những người duy nhất gặp tớ và Lục Kiến Nghi, có thể là bọn họ thói xấu không đổi, muốn chống lại tớ.”

Mắt Hứa Nhã Phượng lóe lên một tia sáng sắc bén: “Cậu bây giờ là con dâu của nhà họ Hứa, phải cứng rắn một chút, kiên quyết chống trả.”

“Tớ không có chứng cứ, cũng không thể tìm bọn họ tính sổ.” Hoa Hiền Phương thở dài.


“Giao cho tớ, tớ có cách.” Hứa Nhã Phượng nở một nụ cười ranh mãnh.


Lúc này, Lục Kiều Sam đã đến biệt thự trên núi của Lục Kiến Nghi, đây là nơi kim ốc tàng kiều của anh.


Kiều An sống trong đó.


Đây là lần đầu tiên Lục Kiều Sam đến, khiến Kiều An có chút kinh ngạc, không biết mục đích cô ta đến là gì.


“Cô Lục, cô đến nơi này của tôi có việc gì sao?”

“Cô đã nghe chuyện của Kiến Nghi và Y Nhược chưa? Người phụ nữ đó tôi đã tận mắt nhìn thấy, bề ngoài vô cùng giống Hoa Hiền Phương.
Cô đã ở bên Kiến Nghi lâu như vậy, vẫn luôn không ấm không nóng, cô phải cẩn thận, đừng để người khác nhanh chân cướp mất.” Lục Kiều Sam nói với giọng điệu nhắc nhở và thông cảm.



Kiều An không đổi sắc mặt, biểu cảm vô cùng bình tĩnh: “Đối với tôi đây chính là chuyện tốt, tôi là một người biết đủ, chưa từng nghĩ đên việc đòi hỏi quá nhiều.”

Lục Kiều Sam tức giận liếc cô ta một cái, thật là không biết điều: “Đừng giả vờ nữa, thủ đoạn của cô chính là giả làm hoa sen trắng, không có nửa điểm tâm tư, có thể ở bên Kiến Nghi lâu như vậy, là không có khả năng.”

Kiều An vẫn bình tĩnh, giống như một vũng nước đọng, làm thế nào cũng không thể khơi lên một làn sóng.


“Chỉ cần Kiến Nghi vui vẻ, tôi cũng sẽ vui vẻ.”

“Vậy cô chờ chết đi.” Lục Kiều Sam giận đùng đùng bỏ đi.


Kiều An đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Lục Kiều Sam, một sự u ám khó tả hiện lên trên nét mặt cô ta.


Lục Kiều Sam tất nhiên không cam tâm, cô ta còn muốn đi tìm một người khác, chính là Tiêu Ánh Minh.


Bốn năm qua Tiêu Ánh Minh chưa từng chết tâm.


Cô ta tin rằng Tiêu Ánh Minh sẽ không ngồi chờ chết.


Vào buổi chiều, Hoa Hiền Phương mang theo trợ lí Kỳ cùng đến Đế Vương, kí thỏa thuận hợp tác.


Sau đó, cô một mình đi vào phòng làm việc của Lục Kiến Nghi.


“Ngày mai tôi sẽ trở về Thành Đô.”

“Nóng lòng muốn đi như vậy sao?” Lục Kiến Nghi nhíu mày.


“Không đi, chẳng lẽ đợi người khác đào tin đồn nhảm sao lên sao?” Cô bĩu môi, có hai con khỉ nhảy lên nhảy xuống ở đây, cô nhất thời không thể yên ổn.


Anh duỗi cánh tay cứng như sắt ra, nâng vòng eo nhỏ xíu của cô lên, kéo cô vào trong lòng: “Chột dạ rồi?”


“Tôi có tội, tôi là tội nhân, tôi muốn đền tội.” Trên mặt cô dần dần xuất hiện một tia bi thương.


Nếu như Hứa Nhã Thanh nhìn thấy những tấm ảnh này, không biết sẽ nghĩ thế nào.


Đôi mắt lạnh băng thâm sâu của Lục Kiến Nghi lóe lên tia lạnh lẽo u ám: “Cô muốn đền tội, cũng chỉ có thể đền tội với tôi.”

Cô cắn môi dưới, tính ngang bướng, ương ngạnh lộ ra từ tận xương tủy: “Lục Kiến Nghi, tôi không nợ anh gì cả, khi tôi đi đã để lại đơn li hôn cho anh.
Tôi biết tại sao anh tức giận, bởi vì tôi đã động vào tôn nghiêm ma vương không ai sánh nổi của anh.
Trong mắt anh, tôi chỉ là một con rối, nên luôn phải phục tùng, nói sao nghe vậy, không có quyền chống đối.
Nhưng anh quên rằng tôi cũng là một con người, không phải là một con vật nuôi, tôi không cần anh nuôi dưỡng, cũng chưa từng yêu cầu anh cái gì, không có anh, tôi càng sống tốt hơn.
Vì thế, tôi không nợ anh cái gì.
Bất luận là khi nào, chỉ cần tìm được cơ hội, tôi đều sẽ rời đi.
Bởi vì ở bên cạnh anh, tôi mãi mãi không hạnh phúc.”

Từng lời của cô như những viên đạn từ súng liên thanh bắn ra, mạnh mẽ găm thẳng vào tử huyệt của anh, sự đau đớn dữ dội lan ra, cuốn sạch từng giây thần kinh, từng tế bào của anh.


Anh mạnh mẽ đè cô xuống bàn làm việc, bóp cằm cô: “Cô xứng đáng làm một người vợ sao? Trái tim cô, tâm hồn cô đều không phải của tôi, cô gả đến đã là một thể xác không trọn vẹn.
Người phụ nữ như vậy, xứng đáng được gọi là vợ sao?”

Lời anh nói, như pháo nổ bên tai cô, khiến cô choáng váng, lòng dạ quay cuồng.


Cô không thể phủ nhận, vì đây là sự thật.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui