“Không ngờ mắt cậu có vấn đề, hôm khác đến khoa mắt khám đi.” Lục Kiến Nghi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Đây chính là đang xát muối vào vết thương của anh.
Túi sữa nhỏ tuy đáng yêu nhưng cuối cùng vẫn là con của Nhím nhỏ và Hứa Nhã Thanh, là một cái gai nhọn trong tim anh, bình thường không chạm vào thì không đau, nhưng một khi chạm vào thì sẽ đau khổ tột cùng.
Nếu ban đầu anh có thể cùng Nhím nhỏ sinh một đứa trẻ thì tốt biết mấy, tất cả những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.
Hứa Nhã Thanh, cái tên đáng chết này, thật là khiến anh hận đến ngứa răng.
Túi sữa nhỏ quay mặt nhỏ qua, dùng ánh mắt vừa bi thương, vừa u tối nhìn anh “Chú ma vương, có phải chú cảm thấy lông mày và mắt con không đẹp, cho nên không thích con trông giống chú?”
Cậu cụp mắt xuống, lòng tự trọng non nớt bị tổn thương nặng nề.
Lục Kiến Nghi nghẹn ngào, trẻ con chính là trẻ con, suy nghĩ đơn thuần nhất, và cũng thẳng thắn nhất.
Anh xoa đầu túi sữa nhỏ: “Tiểu Quân rất đẹp, ý của chú là, con trông không giống chú, mà là giống mẹ.
Trẻ con đều nên giống bố hoặc mẹ, nếu không sẽ rất gay go đấy.”
Đôi lông mi dài rậm chớp chớp, bày ra một bộ dạng nghi hoặc: “Không giống bố và mẹ thì sẽ như thế nào ạ?”
“Không giống bố mẹ, chính là không đẹp.” Lục Kiến Nghi bóp nhẹ má cậu.
Không giống thì không phải là con đẻ, không thể nói với trẻ con những lời như thế, chỉ có thể khéo léo nói với cậu như vậy.
Túi sữa nhỏ nhoẻn miệng cười, nụ cười rất dễ thương, đôi mắt to lập tức sáng ngời, tâm trạng của trẻ con đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh: “Chú ma vương không phải là không thích Tiểu Quân có phải không?”
Lục Kiến Nghi ôm cậu lên, để cậu ngồi lên đùi mình: “Chú sao lại không thích con chứ, chú thích con nhất đấy.”
Đứa trẻ này luôn gợi lên cảm giác yêu thích không thể kìm ném của anh.
Loại cảm giác này đến bản thân anh cũng cảm thấy không thể lí giải.
Anh làm sao có thể đối với đứa trẻ được sinh ra bởi Nhím nhỏ và người đàn ông khác, nảy sinh một loại tình cảm có thể gọi là tình cha chứ?
Anh chắc chắn là điên rồi?
Cũng có khả năng là yêu ai yêu cả đường đi.
Túi sữa nhỏ vòng tay qua cổ anh, hôn lên má anh, giống như đang làm nũng: “Con cũng thích chú ma vương, ngoài bố ra, người con thích nhất chính là chú ma vương.”
Hoa Hiền Phương ngồi bên cạnh, dùng tay đỡ trán, cô đặt biệt không nói nên lời.
Ma vương Tu La rốt cuộc chỗ nào tốt? Lạnh như một tảng băng trôi từ Bắc Cực đến, quanh năm không có nhiệt độ, không có nụ cười, con trai ruốt cuộc thích cái gì ở anh?
Đi đến DisneyLand, túi sữa nhỏ một tay dắt Lục Kiến Nghi, một tay dắt Hoa Hiền Phương, chơi đến bận rộn.
Khi có nhiều người, Lục Kiến Nghi để cậu ngồi lên vai, hai người giống như một cặp cha con.
Nhím nhỏ im lặng đi phía sau, chăm chú nhìn họ, cô nhìn ra được, Lục Kiến Nghi đối với túi sữa nhỏ thật sự rất dịu dàng, không hề giả tạo.
Loại người lạnh lùng như anh, sẽ không giả vờ tình cảm, bởi vì không cần thiết.
Anh ở trên cao, không cần lấy lòng bất cứ ai, chỉ có người khác muốn lấy lòng anh.
Chơi một lúc, họ tìm một chỗ ngồi xuống, để đứa bé nghỉ ngơi ăn chút trái cây.
“Nhím nhỏ, sau này cô cũng phải sinh cho tôi một đứa con, à không, sinh hai đứa, tôi phải vượt qua Hứa Nhã Thanh mới được.” Giọng của anh rất thấp, khống chế trong phạm vi của hai người.
Hoa Hiền Phương bị nghẹn dữ dội, ho mấy cái rồi mới thở đều lại được.
Con trai ở bên cạnh, cô cũng không thể lớn tiếng nói chuyện, ngang nhiên cãi nhau với anh, liền tức giận liếc anh một cái: “Anh Lục, tôi không có ý định sinh thêm con.”
Khi cô nói, giọng điệu không quá thấp, bởi vì không phải là lời nói gì mờ ám.
Túi sữa nhỏ vừa nghe liền ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ ơi, không phải mẹ và bố đã nói rõ rồi sao, năm sau sẽ sinh thêm cho con một em trai hoặc em gái mà?”
Một câu hỏi ngây thơ, nhưng giống như một viên đạn, mạnh mẽ xuyên vào tử huyệt của Lục Kiến Nghi, đồng thời thổi bùng sự tức giận trong lồng ngực anh.
Người phụ nữ đáng chết, không muốn sinh con cho anh, lại còn muốn cùng Hứa Nhã Thanh sinh!
Có phải gần đây anh quá dịu dàng, khiến cô muốn làm phản rồi?
Anh hơi nghiêng người, đôi môi mỏng áp vào tai cô: “Bỏ đi ý nghĩ này càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ trực tiếp buộc cô lại, với ai cũng không sinh được.” Nghiến từng chữ một, từ kẽ răng mà phát ra.
Anh nói được làm được, không hề do dự.
Anh chỉ đưa ra một cơ hội, nếu người phụ nữ này gan to bằng trời, dám thách thức giới hạn của anh, thì đừng nghĩ đến việc nhìn thấy ánh sáng mặt mời một lần nữa.
ngôn tình sủng
Trong lòng Hoa Hiền Phương lan ra một cảm giác ớn lạnh: “Là trẻ con nói linh tinh, tôi không có dự định này.” Giọng cô rất nhỏ, nhẹ như đôi môi.
Một tia sáng sắc bén nham hiểm xẹt qua mắt anh: “Cô phạm tội chết, chỉ có thể sinh cho tôi hai đứa con mới hết tội.”
Sự kiên nhẫn của anh có hạn, nhưng đối phó với cô, anh có cách.
Ngày nào anh mất kiên nhẫn rồi, liền trực tiếp mang cô bọc lại, ném vào một hòn đảo nhỏ không người, giam cô lại, ngoan ngoãn sinh con cho anh.
Sắc mặt Hoa Hiền Phương ảm đạm, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh thấu xương của Lục Kiến Nghi, sợ sẽ bị đâm tổn thương.
Chỉ có thể mang lực chú ý chuyển lên người con trai, chuyển chủ đề: “Bảo bối, để mẹ bóc nho cho con ăn nhé.”
“Mẹ ơi, mẹ không cần để ý đến con, con sẽ tự mình ăn.” Túi sữa nhỏ nghiêm túc nói.
Cậu là một đứa trẻ rất tự lập, mặc dù chưa đầy bốn tuổi nhưng trong cuộc sống hằng ngày đều không quá cần đến sự chăm sóc của Hoa Hiền Phương.
“Hứa Nhã Thanh thật sự là dẫm phải phân chó.” Lục Kiến Nghi không thể không thừa nhận rằng bản thân vô cùng ghen tị và oán hận.
Túi sữa nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ: “Bố con dẫm phải phân chó rồi sao?”
“Đúng, còn dẫm phải không ít.” Lục Kiến Nghi u ám, buồn bực và tức giận nói.
Không phải dẫm phải phân chó, thì không thể sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như thế!
Túi sữa nhỏ chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu lời anh nói: “Bố con ở Châu Âu, làm sao có thể dẫm phải phân chó chứ?”
“Anh ta trước lúc sinh con ra đã dẫm phải rồi.” Lục Kiến Nghi cầm lấy chai nước khuáng lạnh trên bàn, ừng ực uống hết hơn nửa chai, hạ hỏa.
Túi sữa nhỏ nhoẻn miệng cười: “Chú ma vương, chú và bố con chắc chắn là bạn bè tốt, vì vậy chú mới biết trước khi con sinh ra, bố con đã dẫm phải phân chó một lần.”
Hoa Hiền Phương ngồi bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của hai người, lộn xộn trong gió, cảm thấy trên đỉnh đầu có một đàn quạ đen bay qua, dưới chân là một đàn ngựa cỏ bùn hoang dã chạy băng băng.
“Tiểu Quân, mau ăn trái cây đi, ăn xong rồi chúng ta lại đi chơi tiếp.”
Cô phải nhanh chóng giúp bọn họ kết thúc chủ đề này, không thể tiếp tục nữa, nếu không cô sẽ hộc máu mà chết đó.
Cách đó không xa, ở một góc không có người, một người đang cầm điện thoại giả vờ chơi game, thực ra là đang chụp trộm bọn họ.
Hắn đeo kính râm và khẩu trang đen, che toàn bộ khuôn mặt.
Có ảnh có sự thật, anh tin rằng một số người xem những bức ảnh này xong sẽ rất có hứng thú.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...