Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Đây là cô nhỏ của tôi.” Lục Kiến Nghi giới thiệu hời hợt.


Cô nhỏ nhà họ Lục cũng không phải là người bình thường, cô ta là thẩm phán cấp cao trong tòa án tối cao, giáo sư đại học công an nhân dân.


Bà chủ nhà họ Lục gọi điện thoại cho cô ta, để cô ta đặc biệt tới giúp đỡ mợ chủ nhà họ Lục giải quyết chuyện này.


“Cô nhỏ, cô có khỏe không hả?” Hoa Hiền Phương rất lễ phép chào hỏi.


Cô lại thêm một lần nữa xác định, Lục Kiều Sam là người không bình thường của nhà họ Lục, là một loại gen biến dị của gia đình.


Người của nhà họ Lục đều là những người tài giỏi, bất kể là đàn ông hay là đàn bà.
Nhưng riêng Lục Kiều Sam là kẻ vô học, chỉ biết trang điểm vẻ bên ngoài của mình.


Lục Vinh Hàn đã hoàn toàn buông thả cho cô ta, đã dành hết tâm huyết của mình để nuôi dưỡng cô con gái Lục Sênh Hà để thay thế cho việc dạy con gái thất bại của mình.


Cô nhỏ nhà họ Lục quan sát cô cẩn thận một lượt, khẽ mỉm cười, vừa mới tỏ vẻ mặt nghiêm túc đã lập tức dịu dàng lại: “Bà nội nhìn trúng cháu dâu thì sẽ không có chuyện sai.”

“Cháu sẽ giữ yên lặng tránh ảnh hưởng đến phán đoán của cô.” Lục Kiến nghi nhún vai một cái, trong giọng nói mang theo ý nhạo báng giễu cợt.


Cô nhỏ nhà họ Lục nâng ly trà từ trên bàn lên uống, nhấp một ngụm trà nhỏ: “Cô nghe nói tuần này Hoa Mộng Lan chuẩn bị làm xét nghiệm huyết thống.”


Lục Kiến Nghi khẽ vuốt cằm.


“Thật đúng là biết chớp cơ hội mà.” Cô nhỏ nhà họ Lục không quan tâm nói ra một câu khiến người khác nghe ra được ý xỉa xói thâm sâu trong đó.


Con mắt đen thẫm của Lục Kiến nghi chớp chớp, không nói gì.


Hoa Hiền Phương ngồi yên lặng vào một bên.
Thân đang là một kẻ bị hoài nghi, nếu bây giờ cô nóng lòng minh oan cho bản thân thì ngược lại sẽ bị chuốc thêm họa.


Mẹ Hoa và mẹ con Hoa Mộng Lan gần như là đến cùng lúc.


Lúc bác cả thấy mẹ Hoa, liền phỉ một bãi xuống đất.


Trong lòng bà ta cảm thấy rất không công bằng.
Nhà cậu Hai nghèo đến nỗi chỉ có xe đạp để đi, có tư cách gì mà đi Rolls Royce đến chứ?

Thấy mẹ, Hoa Hiền Phương vội vàng chạy ra nghênh đón: “Mẹ, máy ngày nay mẹ ở thành phố Long Minh có quen không mẹ?”

“Mẹ sống rất tốt.” Mẹ Hoa gật đầu một cái, đau lòng nhìn con gái.


“Trước kia thì ở cái phòng dưới tầng hầm, bây giờ được ở phòng Tổng thống thì làm sao mà thấy không tốt được cơ chứ?” Bác cả nhanh miệng lép xép.



Mẹ Hoa liếc nhìn bà ta, không thèm để ý tới.
Dù sao xích mích của hai nhà đã biến thành thù, sau này đến chết cũng không chung đụng với nhau, không còn là họ hàng.


Hoa Mộng Lan đi tới bên cạnh Lục Kiến Nghi: “KIến Nghi, hôm qua em nằm mơ thấy đứa trẻ.
Đứa trẻ vẫn cứ khóc liên tục, nó khóc rất khổ sở.
Nó trách em không bảo vệ tốt cho nó, nói em không phải là một người mẹ tốt.
Chuyện này là em sai rồi, em là một tội nhân, là một đứa ngu xuẩn mà.
Mặc dù em biết em gái hận em, nhưng cho tới tận bây giờ em cũng không nghĩ cô ấy thực sự ra tay với một đứa trẻ.
Dù sao cũng là họ hàng thân thích cùng dòng máu, sao lại có thể xuống tay như vậy được chứ?”

Nói xong, cô ta liền lấy tay che mặt lại, khóc lóc thành tiếng.


Bác cả liền làm theo, đấm ngực dậm chân: “Ôi đứa cháu ngoại đáng thương của bà, lại bị hại chết như vậy.
Đứa trẻ chết thật oan ức, chết không được nhắm mắt mà.
Hôm nay nế như bà không đòi được công đjao cho cháu, bà sẽ lập tức đập đầu ngay ở chỗ này để tự tử, bà cũng không muốn sống nữa.”

Hoa Hiền Phương hít một hơi thật sâu, cái cảnh diễn khóc lóc đau khổ này của bác cả, cô đã xem không biết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn, đến nỗi chai luôn rồi.


Mà mẹ Hoa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nổi lên cơn giận dữ.
Chồng bà ấy biết bố đã chia như nào nên đều để lại hết, không nghĩ tới chuyện tranh giành.
Bà ấy cũng chỉ có thể ấm ức nhường nhịn mà làm theo, nhưng lần này bà ấy sẽ không nhẫn nhịn nữa.



“Các người nói như vậy không phải là đang ngậm máu phun người sao? Ngày hôm qua tôi đã bảo bên an ninh của khách sạn cho tôi xem lại video camera rồi.
Chính là Mộng Lan đã dùng sức kéo Hiền Phương, nên chẳng may đã tự mình té ngá xuống, sau lại vu oan là Hiền Phương đẩy xuống.
Mộng Lan nói Hiền Phương hận cô ta, vậy chẳng nhẽ cô ta không hận Hiền Phương sao? Ban đầu cô ta không nghĩ tới việc muốn gả đi, rồi để cho Hiền Phương thay mặt gả đi.
Bây giờ lại hối hận rồi thì lại muốn tìm cách đuổi Hiền Phương đi, còn chủ động cấu kết nói linh tinh xằng bậy.
Đây chẳng lẽ là chuyện mà một chị gái nên làm sao?”

Bác cả căm tức như muốn đòi mạng, nổi giận đùng đùng, đôi mắt trợn lên nhìn bà ấy: “Con gái bà vốn chỉ là thay mặt để gả đi.
Lúc trước chúng ta đã nói xong xuôi rồi, là khi Mộng Lan trở lại thì chúng ta sẽ đổi lại mà.
Kết quả là cô ta lại chết ỳ tại chỗ không chịu rời đi, nhất định là giở thói vô lại xấu xa, không biết xấu hổ.”

“Ngay từ lúc bắt đầu bà đã lừa gạt chúng tôi.
Bà nói Hoa Mộng Lan bị mất tích, nhưng trên thực tế là cô ta trốn đi.
Chúng tôi cũng không phải con khỉ mà mẹ con hai người có thể tùy tiện đùa giỡn như vậy.
Hơn nữa, hôn nhân là chuyện của hai gia đình, không chỉ có chúng tôi quyết định mà còn cần xem ý của nhà học Lục nữa.
Nếu như nhà họ Lục muốn ly dị, nếu như Lục Kiến Nghi nói không thích Hiền Phương thì tôi sẽ lập tức dẫn Hiền Phương đi.
Cho tới tận bây giờ tôi vẫn không mong gì vào quyền thế tiền tài gì cả.
Tôi chỉ muốn con gái tôi được hạnh phúc.” Mẹ Hoa tức giận, kích động nói.


Lúc này, Lục Vinh Hàn đang đi cùng bà Lục và cả Tư Mã Ngọc Như từ trên tầng đi xuống.
Cuộc đối thoại giữa mấy người họ đều đã truyền rất rõ vào lỗ tai của cả ba người.


Khóe miệng bác cả co giật giật, thấy bọn họ đi xuống, phản ứng đầu tiên là khóc lóc càng to hơn: “Ông thông gia, bà thông gia, nhất định hai người phải đòi lại công đạo cho đứa cháu đáng thương của hai người.
Đứa trẻ chính là cháu trai ruột của hai người đó, không thể để đứa trẻ chết oan uổng không rõ người sát hại nó như vậy.
Nếu như không thể trừng trị hung thủ thì dưới âm phủ kia, đứa trẻ cũng không được yên nghỉ.”

Bà Lục chậm rãi mở miệng: “Bà Thái, có một việc tôi vẫn hy vọng bà có thể hiểu rõ.
Đứa trẻ này là con của Hoa Mộng Lan, không hề có quan hệ gì với Kiến Nghi và nhà họ lục.
Lần này chúng tôi cũng là xử lý theo đúng lý mà thôi.”

Trên trán bác cả hiện lên một giây thần kinh co giật mãnh liệt, bà ta đứng lên, lời này đối với bà ta và con gái bà ta là vô cùng đả kích.
Nhưng bất kể như thế nào đi nữa, bà ta cũng phải cãi bằng được đứa trẻ này là con của Lục Kiến Nghi.
Dù sao chết cũng không có đối chứng, bà ta có thể tùy ý mà diễn kịch.



“Bà thông gia, sao bà có thể nói như vậy được chứ.
Những lời đó không phải là đang vấy bẩn sự trong sạch của con gái nhà chúng tôi sao? Mộng Lan nhà chúng tôi từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng nắm tay một người con trai nào, vẫn luôn vì Lục Kiến Nghi mà giữ mình như giữ ngọc, quyết chỉ gả cho Kiến Nghi, vô cùng trong sạch.”

“Phụ nữ thì vẫn luôn nói như vậy.
Nhưng bây giờ y học đã phát triển, cái gì cũng có thể làm giả được, Cho nên, chúng ta hãy làm kiểm định huyết thống, không có kiểm định huyết thống thì cứ coi như đứa trẻ thực sự là con của Kiến Nghi thì chúng tôi cũng chỉ có thể xem đứa bé là con của tình nhân bên ngoài mà thôi.” Bà Lục ung dung nói.


Hoa Mộng Lan khóc thất thanh: “Me ơi, sao mẹ không để con ở lại bệnh viện đi chứ.
Con mất đi đứa trẻ lại còn bị nói là loại phụ nữ không trong trắng, con không sống nổi nữa mẹ ơi.” Nói xong, hai mắt cô ta nhắm lại, giả bộ hôn mê bất tỉnh.


Lục Kiến Nghi đứng ở bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy cô ta.


“Mộng Lan.” Bác cả thét lên chói tai, nhanh chóng chạy tới: “Mộng Lan, con bị làm sao vậy, con đừng làm mẹ sợ chứ, mẹ cũng chỉ có đứa con gái yêu quý là con thôi.
Nếu như con xảy ra chuyện gì không may thì con muốn mẹ sống sao đây?” Bà ta khóc lóc rất thảm thiết, như chấn động đến cả đất trời.


“Bác cả, bác đừng khoảng hốt, bác bóp vào điểm nhân trung rồi cô ấy sẽ ổn thôi.” Lục Kiều Sam ở bên cạnh nói.


Lục Kiến Nghi bảo đỡ Hoa Mộng Lan lên ghế sa lon, dùng ngón tay bấm vào nhân trung của cô ta, cô ta phát ra một tiếng than nhẹ, giả bộ ra dáng vẻ yếu ớt, chậm rãi mở mắt.


“Mộng Lan, con thế nào rồi? Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, con vẫn khóc suốt.
Cơm cũng không ăn được, thân thể suy sụp theo.” Bác cả giả bộ hết sức nóng nảy, bà ta cũng biết con gái đnag giả bộ, mẹ con bà ta có thần giao cách cảm với nhau, phối hợp với nhau hết sức ăn ý.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui