Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Cô nắm lấy cuốn sách bên gối, đây là vũ khí duy nhất mà cô có thể tìm thấy.
Trong bóng tối, bóng đen từ từ tiến lại gần cô.
Khi anh bước tới bên giường, cô nhảy dựng lên, cầm cuốn sách trong tay và hung dữ đánh anh.


Anh với đôi mắt nhanh nhạy, vung tay lên, làm rơi cuốn sách trên mặt đất.


“Hoa Hiền Phương, cô muốn mưu sát chồng của mình sao?”

Giọng nói nóng nảy quen thuộc giống như cưa điện phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, cô kích động một lúc, đôi mắt trừng lên to hơn cả chuông đồng, cố gắng mở to mắt để nhìn cái bóng trước mặt: “Lục Kiến Nghi, anh tới đây làm gì?”

Lục Kiến Nghi không trả lời, một mình anh nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được, anh đã quen với cảm giác bên cạnh có một tấm chăn đệm nằm dưới đất rồi.


Người phụ nữ này khiêm tốn như một cây cỏ, nhỏ xíu như một con bọ, và phiền phức như một con gián, trong mắt anh, cô không có cảm giác tồn tại, nhưng cô dường như là vật trang trí không thể thiếu trong căn phòng này.


Nếu không có cô, sẽ không có gì có thể làm anh giận dữ.
Anh bật đèn ngủ bên cạnh giường rồi sau đó đóng cửa lại.



“Cô gái ngốc, cô suy ngẫm lại như nào rồi?” Giọng điều của anh như muốn dò xét.


“Tôi bị oan, tôi không đẩy Hoa Mộng Lan, tại sao lại bắt tôi suy ngẫm lại cơ chứ?” Cô bĩu môi.


“Tôi hy vọng rằng khi cô giằng co cùng Hoa Mộng Lan, miệng cô cũng có thể cứng như vậy.” Anh ậm ừ, giọng điệu rõ ràng là không tin tưởng cô.


Trong ánh mắt cô hiện lên sự oan ức: “Anh cảm thấy là tôi cố ý sao, vậy vì sao lại không dùng gia pháp đánh chết tôi đi, rồi đuổi tôi ra ngoài?”

Khóe miệng của anh nhếch lên toát lên sự lạnh lùng của đôi môi: “Nếu như có xét nghiệm quan hệ cha con, cô có thể an nhiên nằm ở chỗ này sao?”

Khuôn mặt của cô liền co giật, đôi mắt của cô rủ xuống.


Mặc dù là cô không nghĩ muốn đẩy Hoa Mộng Lan, nhưng Hoa Mộng Lan có phải là do cô đẩy hay do cô ta tự ngã xuống, ngay cả chính cô cũng không rõ lắm.


Đến cuối cùng, cô đúng là không có cách nào để chối cãi.


“Muốn đổi tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Tối đa chính là biến sự thật thành bản đậu mà thôi.”

Lục Kiến Nghi chống cằm: “Việc cô sống hay chết đều do tôi quyết định, nếu cô muốn sống khỏe mạnh thì phải lấy lòng tôi, hiểu rõ chưa?”

“Đã hiểu.”Cô nhún vai, liền thay đổi giọng nói: “Tuy nhiên, không có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, việc này chỉ là chuyện bên ngoài, không phải chuyện gia đình, không thể dùng gia pháp, cho nên, tôi có thể sống khỏe mạnh, không cần lấy lòng anh.”

Ánh sáng chiếu vào đôi lông mày của anh, khiến cho anh nhíu đôi lông mày lại.


“Cô thực sự không cần lấy lòng của tôi hay sao?” Anh cắn răng, giọng nói tràn đầy sự uy hiếp, chỉ cần cô dám lắc đầu hoặc có lẽ nói một chữ “Không”, thì sẽ lập tức bị “Ăn sống nuốt tươi.”

Hai má của cô hơi trắng bệch.
Sau khi xong chuyện, anh thỏa mãn kéo cô vào lòng rồi chím vào giấc ngủ.
Cô có chút không hiểu, anh thực sự muốn ngủ lại đây sao?


Nếu để cho mọi người biết chuyện này, nửa đêm, anh chạy đến đây với cô ở một nơi nghiêm túc như vậy, cô nghĩ đến đã cảm thấy sợ hãi đến mức không tưởng tượng được sẽ như thế nào?

Nhưng cô không dám nói thêm cái gì, anh luôn làm theo cách của riêng mình, không đến lượt cô nói linh tinh.
Cô chưa kịp nhận ra thì đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng.
Bên cạnh không có ai cảm Lục Kiến Nghi không biết là đã rời đi từ lúc nào.


Bị nhốt đã hai ngày, cô thực sự quá chán nản, cũng không thể đi làm.
Hóa ra không bị trừng phạt khiến da thịt bị đau cũng rất khó chịu.


Trong bệnh viện, Hoa Mộng Lan chờ đợi mòn mỏi, chờ đợi Lục Kiến Nghi đến thăm cô ta.
Nhưng đợi mãi không thấy anh đến, cô ta chỉ có thể nhờ mẹ của mình gọi điện thoại cho anh.


Bác cả giả vờ khóc lóc nức nở trong điện thoại: “Kiến Nghi, anh mau đến khuyên nhủ Mộng Lan đi, con của tôi đã hai ngày không ăn gì rồi, chỉ biết khóc lóc, bây giờ nó không còn đứa trẻ nữa, nó cũng không muốn sống tiếp nữa.
không thể để như vậy được, nó vừa mới sảy thai, thân thể yếu đuối, không thể không ăn cái gì, sức khỏe sẽ suy sụp,…”

Bà ta đang muốn nói điều gì nữa nhưng liền bị Lục Kiến Nghi ngắt máy: “Buổi chiều, tôi sẽ bớt thời gian qua đó.” Nói xong, anh lập tức tắt điên thoại.


Sau đó, Hoa Mộng Lan để mẹ của cô ta giữ cửa, nhìn thấy Lục Kiến Nghi bước vào, cô ta nhanh chóng rơi nước mắt, giả vờ vô cùng u buồn và yếu đuối.


Lục Kiến Nghi vừa vào cửa, nước mắt của cô ta liền chảy xuống.


“Kiến Nghi, là anh sao? Em nhất định lại là đang nằm mơ chứ? Mỗi lần mở mắt, em đều thấy anh ở bên cạnh, nhưng chỉ cần đưa tay ra thì đã không thấy anh đâu cả.”


“Chờ một lát nữa, sẽ có người mang cháo tổ yến đến đây.” Lục Kiến Nghi trầm giọng, nói.


Cô ta lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, ngắt quãng như không còn sức lực để nói nữa: “Em không muốn ăn, vừa nghĩ tới đứa trẻ đáng thương của chúng ta, em không muốn sống nữa.
Đứa trẻ còn chưa có hình hài, thì đã bị hại chết rồi.
Là do em không bảo vệ tốt cho đứa trẻ, đều là lỗi của em.
Em không nên sống nữa, em nên chết đi.”

Bác cả ở bên cạnh cũng gào khóc: “Mộng Lan à, con đừng nghĩ tới nữa, con và Kiến Nghi về sau sẽ còn có đứa trẻ khác.
Hoa Hiền Phương nhất định sẽ mong con chết đi, cô ta sẽ vui mừng biết bao.
Người phụ nữ độc ác lòng dạ như rắn rết, từ nhỏ đã ghen tỵ với con, không bao giờ đối xử tốt với con.
Cô ta đã sớm có ác ý, muốn giết chết đứa trẻ trong bụng của con rồi.
Chỉ tại con quá lương thiện, không bao giờ biết đề phòng kẻ ác.”

“Mẹ à, con không ngờ rằng cô ta ngay cả cháu của mình cũng có thể ra tay độc ác như vậy, nói như nào, hai người chúng ta cũng là chị em họ, đều cùng một nguồn gốc, vậy tại sao lại phải đề phòng lẫn nhau làm gì chứ?” Hoa Mộng Lan khóc lóc thảm thương.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui