Nghe vậy, trái tim Tiêu Ánh Minh lập tức bay lên trời, bay lên mặt trăng, treo ở cây hoa quế lay theo chiều gió.
“Tôi biết mà, anh Kiến Nghi không hề ghét tôi.” Tiêu Ánh Minh bí mật nhìn Lục Kiến Nghi mà nói, người đàn ông lạnh lùng xấu bụng này càng ngày càng khó hiểu, giống như ngôi sao trên trời, tất cả đều rất bí ẩn, tìm hiểu con người anh thật sự vượt quá khả năng của con người.
Trái tim Hoa Mộng Lan thắt lại, có chút thấp thỏm, có chút rối rắm, có chút bất an.
Tình địch nhiều quá rồi.
Luôn có người xuất hiện gây rối.
Dù họ không có tư cách làm vợ của Lục Kiến Nghi, nhưng lại cùng nhau đối phó cô ta, như vậy là quá đủ rồi.
Đều trách cô ta lại nhất thời chủ quan, không ký kết hợp đồng, nếu không thì đã có địa vị, cần gì phải lo lắng đến những tên nhỏ bé này.
“Chị Ánh Minh, chị đến nhà là làm khách, chúng tôi đương nhiên phải chào đón, nhưng chị là khách, Kiều Sam là chủ nhà, tối thiểu phải có sự tôn trọng.”
Tiêu Ánh Minh hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: “Em cô mới là chủ nhân của cái nhà này, cô là khách đến nhà, sao tôi không thấy cô tôn trọng em gái cô, còn định móc méo cướp chồng em ấy.”
Hoa Mộng Lan mặt xanh, cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Tôi không có làm gì sai chuyện gì, chỉ là phải lòng Kiến Nghi,với lại anh ấy vốn dĩ là vị hôn phu của tôi.
Nhưng những chuyện này đã qua rồi, quan hệ giữa tôi và em gái rất tốt, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của một người chị, chăm sóc và yêu thương em ấy.”
Hoa Hiền Phương trong lòng hừ nhẹ một tiếng, cô cũng đã nhận ra đạo đức giả của cô ta, từ nhỏ đã như vậy, miệng nói còn hay hơn hát, luôn nói dối cô.
Bây giờ, cô không bao giờ tin cô ta nữa.
“Chị, tôi không dám nhờ chị chăm sóc, chỉ mong chị bỏ qua cho.
Gần đây tôi đang nghĩ đến một bài thơ: Củi đậu đun hột đậu, Đậu trong nồi khóc kêu, Cùng sinh trong một gốc, Bức nhau chi lắm điều.”
“Quá thích hợp, lúc cần cô nhất, thì van cầu cô kết hôn, hối hận rồi thì tìm cách đuổi cô đi, cô ta chỉ coi cô như một quân cờ để lợi dụng, không xem cô là em gái.” Tiêu Ánh Minh ở bên cạnh bênh vực.
Hoa Mộng Lan ngã xuống, vô cùng tức giận, nước mắt rưng rưng.
Cô ta thực sự hy vọng rằng Lục Kiến Nghi có thể đứng về phía cô ta, bảo vệ cô ta.
Chỉ cần một câu nói của anh, một hành động, cô ta ngay lập tức có thể trở mình, chĩa mũi lại Hoa Hiền Phương và Tiêu Ánh Minh.
Đáng tiếc, Lục Kiến Nghi không nói lời nào, rót một ly rượu rồi ngồi trên sô pha, quan sát bọn họ, như đang xem kịch.
Ba cô gái trên một khán đài, bây giờ có bốn cô gái, chắc chắn là một màn kịch đầy kịch tính.
Hoa Mộng Lan thấy Lục Kiến Nghi hờ hững, thì chỉ còn dựa vào sự chủ động của bản thân.
Cô ta rất thông minh, rất rõ ràng, không ngừng không nghỉ nói nhau mãi như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Người đàn ông trước mặt mới là chìa khóa của chiến thắng.
“Kiến Nghi, em không muốn ở đây cãi nhau nữa, chỉ muốn về phòng yên tĩnh một chút, anh về cùng em đi.”
Ánh mắt Tiêu Ánh Minh như bùng cháy lên.
Đây rõ ràng là không đồng tình, muốn cướp lấy anh Kiến Nghi của cô ta đi.
“Cô không phải là có người giúp việc sao? Còn cần gì anh Kiến Nghi đi cùng, anh Kiến Nghi vẫn là nên đi cùng với chúng tôi.”
Lục Kiến Nghi thích việc không để ý đến, bị cuốn vào thật nhàm chán.
Anh giang tay ra: “Tối cũng muốn được yên tĩnh, mấy người tự sử đi.” Nói xong, quay người đi lên lầu.
Hoa Mộng Lan vô cùng chán nản, khuôn mặt giả vờ bình tĩnh cũng nghiêng sang một bên vì tức giận.
Tiêu Ánh Minh bên cạnh cười đắc ý: “Hoa Mộng Lan, làm sao tôi có cảm giác như cô sắp không được yêu thương nữa rồi? Anh Kiến Nghi nhất định đã nhìn thấy mặt tốt của tôi, không yêu thích cô nữa.”
“Làm sao có thể, chị Tiêu, trí tưởng tượng của chị thật là phong phú.
Trong lòng anh Kiến Nghi, tôi mãi mãi là người con gái anh yêu thương nhất, không có ai khác.” Hoa Mộng Lan nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Kiều Sam cũng rời đi cùng cô ta.
Hoa Hiền Phương thở dài, không biết sẽ có thêm bao nhiêu cuộc đấu khẩu như vậy nữa.
Còn việc Jane bị sảy thai, cảnh sát vẫn chưa tìm ra manh mối nguyên nhân gì về Mifepristone, và cũng không có vấn đề gì với những món ăn được lấy đi xét nghiệm.
Mặc dù là chủ tịch của công ty, nhưng những chuyện này Lục Kiến Nghi không cần bận tâm quá nhiều.
Hôm nay, anh chỉ đang nghĩ đến một chuyện, làm thế nào để buổi tối Hoa Hiền Phương hầu hạ anh.
Sau bữa ăn tối, từ sân vườn đi dạo về, cô vừa đẩy cửa, thì nhìn thấy trên giường có nhiều món đồ đặc biệt, cả người cô đều bối rối.
Không ngờ khẩu vị của Lục Kiến Nghi lại nặng như vậy.
“Thay đồ.” Anh ra lệnh.
Cô thật sự muốn tìm một sợi dây thừng treo cổ trước mặt anh.
Đây là bộ trang phục hầu gái.
Cô không muốn thay, cô không có hứng thú đến như vậy, nhưng vẻ mặt Lục Kiến Nghi vẫn rất độc đoán, cô không thể phản kháng được.
Cô cầm lấy quần áo, muốn vào phòng tắm thay, anh truyền đến một tiếng đùa cợt từ phía sau: “Vòng vo nhiều chuyện, cứ thay ở đây luôn đi.”
Cô hít một hơi thật sâu, xoay người lại, ngay trước ánh mắt nóng rực của anh, thay bộ đồ hầu gái vào.
Bộ trang phục này được thiết kế đặc biệt, đã được sửa qua, thành đai đeo kiểu dáng.
Váy cũng rất ngắn.
Dưới váy cô có vẻ rất hoạt bát, những gì dã tính dường như bị bó chặt lại.
Lục Kiến Nghi nhìn chằm chằm cô một hồi, bộ đồ này rất hợp với dáng người cô.
Cô chính là hầu gái của anh, là nô lệ của anh, là tài sản độc quyền của anh.
Một tia ánh nhìn lạnh lẽo u ám xẹt qua mắt của anh: “Lại đây.” Anh móc ngón tay.
Cô miễn cưỡng bước tới.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng.
Anh lấy chiếc còng tay bên cạnh cô, còng hai tay cô ra sau lưng.
“Anh làm gì vậy?” Cô kinh hãi, anh đột nhiên nắm chặt lấy tay cô: “Tay bị còng lại, làm sao hầu hạ anh?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...